“Trước khi mất, cha mẹ tôi bảo chăm sóc tôi, chứ không phải quản tôi!”
Có lẽ Thẩm Lâm đã kể hết những lời tôi cho Trần Hào nghe.
Kết quả là ta không bao giờ quay về ngôi nhà của chúng tôi nữa.
Tôi cũng ngừng nhắc nhở ta từ đó.
Khi ấy, tôi là quản lý công ty nhà họ Thẩm, việc tận tụy từng ngày.
Khi Trần Hào bắt đầu thò tay vào công ty, tôi đã cảnh giác phòng bị.
Nhưng sau khi tôi rời đi, niềm tin mù quáng của Thẩm Lâm dành cho gã khiến ta không thể ngăn gã xâm nhập.
Các dự án trong công ty lần lượt gặp sự cố.
Số tiền lớn bị rút sạch mà không để lại dấu vết.
Dòng suy nghĩ của tôi bị kéo về hiện thực khi thấy ta gọi điện lần nữa.
Có lẽ vì tôi không tới gặp, ta phát cuồng gọi liên tục.
[Chu Lăng, em biết vẫn còn quan tâm đến em đúng không?]
[Anh về quản lý công ty giúp em không? Em thật sự không biết ăn, đến người em còn không biết.]
[Từ giờ em sẽ nghe lời , không? Đừng bỏ mặc em, không có em không sống nổi...]
Lần này, tôi không thèm đọc tiếp, lập tức đưa số khác của ta vào danh sách đen.
Tôi xoay người trở lại phòng ăn.
An Tuyết tôi bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm .
“Có phải căng thẳng không?”
“Không sao đâu, từ giờ chúng ta là người một nhà rồi!”
Những cảm căng thẳng vừa rồi hoàn toàn tan biến.
Yêu sai người không phải lỗi của tôi.
Tôi xứng đáng có hạnh phúc.
Tôi mỉm , đứng dậy cùng cha mẹ An Tuyết nâng ly chúc mừng.
Họ đã nuôi dạy An Tuyết trở nên xuất sắc như , họ xứng đáng nhận sự kính trọng.
Buổi tối, tôi sắp xếp xe đưa các bậc trưởng bối về.
Khi chỉ còn lại tôi và An Tuyết, ấy đã uống đến mặt đỏ bừng.
Ra ngoài hóng gió một lúc, ánh mắt ấy càng trở nên mơ màng.
Tôi định gọi xe đưa ấy về, khi đỡ ấy lên xe, bàn tay mềm mại của An Tuyết bất ngờ móc vào thắt lưng tôi.
Tôi khựng lại, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Bàn tay An Tuyết khẽ dùng sức kéo tôi cúi xuống.
Thắt lưng tôi gần như chạm vào chóp mũi ấy.
“A Lăng, không đi cùng em sao?”
Đôi mắt ấy ngây thơ như thể đang quyến rũ tôi, giống hệt một con hồ ly xinh đẹp.
Tôi nuốt khan hai lần.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước lên xe cùng ấy.
14
Khi tỉnh dậy, tôi ngồi trên ghế sô pha cạnh giường của An Tuyết.
Cô ấy vẫn đang ngủ say.
Nhớ lại lúc trước khi lau mặt cho ấy, tôi suýt bị ấy kéo lên giường mấy lần.
Có lẽ vì đêm điên rồ trước đây với Thẩm Lâm khiến tôi cảnh giác hơn bao giờ hết.
Dù đã uống rượu, khả năng kiềm chế của tôi vẫn đáng sợ.
Tôi xoa thái dương đang nhức nhối, mở điện thoại thì thấy hàng loạt tin tức tràn ngập.
Video Thẩm Lâm buông thả trong quán bar đêm qua bị người khác ghi lại.
Không hiểu vì sao lần này ta không vào phòng riêng.
Gương mặt ta hiện rõ trong video.
Thân hình uốn éo ngồi trên đùi một gã trai xăm trổ, đôi mắt lờ đờ vì men rượu.
Vệt nước mắt trên mặt dưới ánh đèn trở nên kỳ lạ, như một sự lôi cuốn gượng ép.
Nhưng trong mắt tôi, chỉ thấy ghê tởm.
Cuối video, hai gã đàn ông lực lưỡng kéo ta vào phòng riêng.
Ba tiếng sau, Thẩm Lâm mới bước ra ngoài.
Trang điểm lem luốc, váy ôm sát bị rách vài chỗ, lộ làn da trắng bệch.
Mặt ta hoảng loạn, tay run rẩy mở điện thoại gọi đi, chẳng ai nghe máy.
Video dừng lại ở đó.
Chỉ trong một đêm, sự việc lan truyền chóng mặt.
Cổ phiếu công ty nhà họ Thẩm rớt thảm , danh tiếng tụt dốc không phanh.
Ai cũng thấy rõ: tập đoàn lâu đời này đã đến hồi tàn.
Trong phần tin nhắn bị chặn, có cuộc gọi nhỡ của ta từ đêm qua.
Tôi nghĩ rằng ta sẽ đến tìm tôi, cầu xin tôi giúp đỡ.
Nhưng trong hộp thư rác chỉ có một dòng ngắn ngủi: "Xin lỗi, kiếp sau để em ."
Ngày hôm đó, công ty nhà họ Thẩm chính thức tuyên bố sản, còn cái tên Thẩm Lâm hoàn toàn biến mất khỏi thành phố.
Tôi đã dập hết các tin tức trực tuyến, xóa sạch video trong quán bar.
Dù không còn cảm, thì ta vẫn là mẹ của con tôi.
Bạn thấy sao?