Tôi bật lạnh lẽo.
Những việc gã sau lưng tôi đủ để tôi báo cảnh sát cả nghìn lần!
"Chỉ vì , nguyện vọng cuối cùng của con tôi không thể hoàn thành. Tôi chỉ mới báo cảnh sát thôi đấy."
"Những thứ khác còn nhiều lắm."
Trần Hào nghe thì thoáng hoảng loạn.
"Không giữ nổi vợ mình thì đừng đổ tội cho tao! Mày đúng là thằng hèn!"
Nói xong, tôi quay sang người phụ nữ bên cạnh gã.
"Cô cũng có con rồi à? Trùng hợp thật. Không biết nếu gã vào tù, thì đứa trẻ của có gặp chuyện gì không nhỉ?"
"Một đứa trẻ còn bé như , liệu có thể chịu đựng nổi bệnh tật và những ngày tháng khốn khổ không?"
Nghe thế, sắc mặt Trần Hào tái mét.
Người phụ nữ lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt đầm đìa.
"Xin , đừng con tôi, nó vô tội mà..."
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của ta, tôi chợt sững người.
Thì ra, bảo vệ con cái là bản năng của người mẹ.
Tôi im lặng, để mặc cảnh sát dẫn họ đi.
Ánh mắt Thẩm Lâm trở nên lo lắng, ta khẽ mở miệng định gì đó, giọng An Tuyết bất ngờ vang lên: "Chào Tổng giám đốc Chu! Sao lại ở đây?"
Tôi quay lại, thấy ấy mỉm rạng rỡ, trên tay cầm tờ giấy khám sức khỏe.
Thẩm Lâm lập tức cảm nhận nguy cơ, định đưa tay kéo tôi.
Tôi lạnh lùng gạt ta ra, chỉ cần chạm vào ta thôi cũng khiến tôi buồn nôn!
An Tuyết bước tới trước mặt tôi, giọng nhẹ nhàng: "Dì bảo em đến công ty của nhà việc, tiện giúp đỡ ."
"Nhưng sao lại dùng giấy khám sức khỏe của hôn nhân ..."
Cô ấy chu môi, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Tôi mỉm , cầm lấy tờ giấy xem qua một lượt.
Mẹ tôi đúng là khéo sắp đặt.
"Không sao, công ty chúng tôi đặc biệt mà, và em là người đặc biệt nhất đối với gia đình tôi."
"Chưa ăn sáng đúng không? Tôi mời em."
Nói xong, tôi chuẩn bị đưa An Tuyết đi.
Nhưng phía sau, Thẩm Lâm đột nhiên gọi giật lại: "Chu Lăng, cũng muốn bỏ rơi em sao..."
Giọng ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng lần này, trái tim tôi không còn chút gợn sóng nào nữa.
"Thẩm Lâm, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi đã rồi."
12
Tôi và An Tuyết rời đi dưới ánh mắt thất bại và không cam lòng của Thẩm Lâm.
Trên đường đi, chúng tôi không gì. Tôi mải suy nghĩ cách giải thích mọi chuyện với An Tuyết.
Nhưng khi vừa ngồi xuống, ấy đã lên tiếng trước: “Dì đã hết với em rồi, không cần phải băn khoăn.”
Gương mặt ấy rạng rỡ, dịu dàng như làn gió xuân.
“Em từng ngưỡng mộ cuồng nhiệt, giờ em chợt nhận ra, sự bình lặng mới là điều quý giá nhất.”
“Được ở bên nhau trọn đời, yên bình và ổn định, là điều mà biết bao người khát khao.”
An Tuyết nghiêng đầu tôi, ánh mắt tinh nghịch khiến mặt tôi nóng bừng.
Tôi cúi đầu uống một ngụm trà.
“Ừ, phải trải qua những khúc quanh mới hiểu mình thực sự muốn gì.”
Chỉ là, khúc quanh đời tôi đã đi quá xa.
Dưới sự sắp xếp khéo léo của mẹ tôi, An Tuyết nhanh chóng vào ở công ty.
Cô ấy thông minh, chỉ trong một ngày đã nắm bắt gần hết các công việc cơ bản.
Mẹ bảo tôi dẫn ấy quen với công việc, chính tôi còn chưa hiểu hết.
Cuối cùng, công việc chưa học bao nhiêu, cảm giữa chúng tôi lại sâu đậm hơn.
Buổi tối, An Tuyết nhắn tin:“Cảm ơn đã hướng dẫn em hôm nay, em quyết định mời ăn tối!”
“Gặp ở chỗ cũ nhé!”
Cuối tin nhắn còn kèm hai biểu tượng dễ thương.
Nhìn màn hình, khóe môi tôi bất giác nhếch lên.
Hóa ra đây là cảm giác của một mối quan hệ bình thường.
Những điều từng tưởng như xa vời nay lại ở ngay trước mắt, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc bất ngờ và có phần lo lắng.
Khi tôi đến nhà hàng, điện thoại bất ngờ đổ chuông – là Thẩm Lâm.
“Chu Lăng, có thể đến thăm em không? Em rất nhớ .”
“Em vừa mơ thấy khoảng thời gian chúng ta mới bên nhau. Khi đó em mang thai con , luôn ở bên em, đợi em về nhà mỗi tối…”
Ký ức đau buồn ùa về khiến lòng tôi siết chặt.
Ngày Thẩm Lâm vừa có thai, tôi bỏ mặc công ty để ở bên chăm sóc ta.
Bạn thấy sao?