Lễ Cưới Của Vợ – Chương 12

Khi tôi đến nơi, cuộc tranh cãi đã kết thúc.  

Trên mặt Trần Hào còn hằn rõ dấu bàn tay.  

Thẩm Lâm run rẩy vì tức giận, ánh mắt ta gã đã chẳng còn chút cảm nào.  

Thấy tôi đến, Thẩm Lâm lập tức lao vào vòng tay tôi, bật khóc nức nở.  

Cô ta khóc đến nghẹn ngào, không thể nên lời.  

Y tá bên cạnh bước đến giải thích.  

Sáng sớm, Thẩm Lâm đến bệnh viện kiểm tra camera an ninh, nghi ngờ rằng ngày con chết, bệnh viện không thông báo cho ta.  

Nhưng video ghi lại rõ ràng cho thấy bệnh viện đã gọi cho ta.  

Là Trần Hào nghe máy.  

Gã ta cúp máy ngay sau đó.  

Bệnh viện gọi lại liên tục không liên lạc trực tiếp với Thẩm Lâm, nên đành gửi giấy báo tử đến địa chỉ ta để lại.  

Nhưng căn nhà đó từ lâu đã trở thành tổ ấm của Thẩm Lâm và Trần Hào.  

Xem xong camera, Thẩm Lâm đặc biệt trích xuất video, định về đối chất với Trần Hào.  

Không ngờ, vừa ra khỏi cửa bệnh viện, ta lại bắt gặp Trần Hào đang đi khám thai cùng người phụ nữ khác.  

Nghe , tôi quay sang người phụ nữ bụng bầu đằng xa, sợi dây chuyền trên cổ ta quen thuộc đến lạ.  

Đó là món quà tôi đặt riêng cho Thẩm Lâm khi chúng tôi mới ở bên nhau.  

Khi ấy, ta chỉ liếc rồi chê bai, cũng không vứt đi dù tôi bảo.  

Không ngờ hôm nay lại thấy nó ở đây.  

Thẩm Lâm dần bình tĩnh lại trong vòng tay tôi, liên tục nghẹn ngào: “Xin lỗi… xin lỗi… em thật sự không biết…”  

Ánh mắt ướt đẫm của ta ngước lên tôi.  

“Chu Lăng… là Trần Hào, tất cả đều do ta! Anh ta khiến em không thể gặp con lần cuối. Em đã xem camera rồi, là ta!”  

“Chúng ta báo cảnh sát không? Hãy để cảnh sát bắt ta, báo thù cho con chúng ta…”  

Trần Hào che mặt, ánh mắt bừng bừng giận dữ: “Cô giả vờ thanh cao cái gì? Không phải chính cầu xin gả cho tôi sao?”  

“Khi con chết, còn bận rộn nằm trong lòng tôi đồng ý. Giờ thì lại bày trò diễn kịch?”  

“Thẩm Lâm, nghĩ mình là ai hả? Cô xứng mẹ à? Đứa trẻ đó từ khi sinh ra đã xui xẻo tám đời rồi!”  

Thẩm Lâm đứng sững, vẻ mặt đầy kinh hoàng.  

Người đàn ông mà ta từng bằng cả trái tim, vì gã mà từ bỏ gia đình, mà lại với ta những lời cay độc như thế.  

Giọng ta vút cao, mang theo nỗi phẫn nộ và ngờ vực: “Anh vừa gì? Anh dám lại lần nữa không, Trần Hào?"  

"Anh dựa vào đâu mà với tôi như ?"  

"Tôi đã hy sinh bao nhiêu vì ?"  

"Con tôi mất mạng rồi! Tất cả là tại !"  

"Đời này đừng mong trả hết nợ!"

"Nếu không phải vì , sao tôi có thể bỏ lỡ khoảnh khắc cuối cùng của con?”

 

11

Trần Hào đột nhiên bật lớn.  

"Đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi là yên tâm rồi sao? Cô thật sự nghĩ tôi sẽ để mắt đến một người phụ nữ lẳng lơ như à? Con riêng của đã lớn chừng đó mà còn muốn cưới tôi, không biết xấu hổ sao?"  

Thẩm Lâm tức giận đến đỏ bừng mặt, đôi mắt ngấn lệ mở to chằm chằm vào Trần Hào.  

Gã ta giơ điện thoại lên, nhếch môi : "Tôi đã rồi, đưa tôi 10 triệu, nếu không video cưới tôi vào đúng ngày tang lễ của con mình sẽ tung ra!"  

"Đoán thử xem, một người phụ nữ lòng dạ ác độc như liệu có thể ngẩng mặt ra đường không?"  

"Ha ha, ha ha..."  

Thẩm Lâm mất kiểm soát, ánh mắt rực lửa, hoàn toàn phát điên.  

Cô ta định lao đến tôi kịp thời giữ lại.  

Tôi liếc camera giám sát trên hành lang, khẽ mỉm .  

Tôi cố ý dẫn dắt Trần Hào, khiến gã tự khai ra điều kiện tiêu hủy video.  

Khi cảnh sát đến, gã đang thoải mái ngồi bên người phụ nữ trẻ mang thai, ánh mắt dịu dàng khi vuốt ve bụng ta.  

Cảnh tượng đó như nhát dao đâm vào tim tôi.  

Trần Hào hủy gia đình tôi, cướp đi con tôi, thế mà còn dám nghĩ mình có thể toàn thân rút lui?  

Tôi không bao giờ cho phép điều đó xảy ra!  

Vừa thấy bóng dáng cảnh sát, Trần Hào biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng tôi:  

"Mày dám báo cảnh sát? Mày chơi tao à?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...