Lễ Cưới Của Tôi [...] – Chương 9

9

 

"Trần Tố."

 

Anh nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, ánh mắt sáng lên một chút.

 

Tôi chỉ vào người , "Anh chưa tháo tạp dề."

 

Anh ta hoảng hốt xuống, ngẩn người một lúc, rồi đưa tay ra sau lưng tháo dây, không hiểu sao, mãi mà không tháo , chiếc áo khoác rơi xuống đất.

 

Tôi đành đứng dậy, đi qua giúp tháo tạp dề, rồi tiễn ra cửa.

 

Cửa lại đóng lại, căn phòng im ắng không một tiếng .

 

Tôi đứng trước cửa một lúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

 

Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc hộp giấy giao hàng trên giá giày, tôi liền cầm dao rọc giấy cắt mở ra.

 

Bên trong là một hộp đầy thiệp mời, bao lì xì, và những sticker chữ hỷ.

 

Đó là những vật phẩm cưới tôi đã chọn từ trước, cuối cùng cũng đến, muộn màng rồi cũng đến, nằm ngổn ngang trên nền gạch lạnh lẽo.

 

Dưới ánh sáng sáng chói của căn phòng, màu đỏ chói mắt.

 

Tôi mãi, không còn sức để dọn dẹp tất cả những thứ này, lảo đảo đứng dậy, rồi đi vào phòng ngủ.

 

 

—-

 

Sau đó, tôi bắt đầu tìm cách xoay sở tài chính, mong nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ kinh tế với Trần Tố.

 

Nhưng trước khi tôi kịp giải quyết, Trịnh Nhã lại đến tìm tôi.

 

Cô ấy tôi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. 

 

Ánh mắt ta lướt qua bộ đồ ngủ tôi đang mặc, rồi bực bội :

 

"Tôi biết mà, vẫn còn ở đây… Trần Tố đâu?"

 

"Làm sao tôi biết ?" Tôi khó hiểu hỏi lại.

 

Trịnh Nhã không thèm nghe, đẩy tôi ra và xông thẳng vào nhà, lục tung từng phòng.

 

"Trần Tố? Ra đây! Em biết ở đây! Anh định trốn em đến bao giờ?"

 

"Anh ấy không ở đây." Tôi hành mất kiểm soát của ta, nhắc nhở:

 

"Chúng tôi đã chia tay rồi."

 

"Không thể nào! Tôi rõ ràng thấy xe của ấy đỗ bên ngoài."

 

Không tìm người, Trịnh Nhã quay sang chỉ trích tôi:

 

"Cô đã chia tay, mà còn ở đây gì? Dính lấy ấy như thế là sao?"

 

"Cô Trịnh, đây là nhà của tôi." Tôi nhấn mạnh từng từ:

 

"Tôi, mua, nhà này."

 

Trịnh Nhã tròn mắt nghi ngờ:

 

"Cô gì có tiền mà mua nhà ở đây? Tôi không tin. Đây là nhà của Trần Tố!"

 

"Cô có cần xem giấy chứng nhận chủ sở hữu không?" Tôi cạn kiên nhẫn. "Nếu không ra khỏi đây, tôi sẽ gọi bảo vệ."

 

Khi đội bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, Trịnh Nhã lại lớn tiếng:

 

"Tôi đến nhà trai mình, tại sao các người đuổi tôi? Trần Tố không phải chủ nhà sao?"

 

Nhân viên bảo vệ tôi, ngại ngần giải thích:

 

"Cô Diệp và Trần đều là chủ sở hữu. Nếu quen biết thì gọi điện xác minh đi."

 

Trịnh Nhã lườm bảo vệ, lấy điện thoại ra gọi Trần Tố không thấy bắt máy. Cô ta tiếp tục gọi đi gọi lại, vẻ bực bội không cam tâm.

 

Tôi thử gọi từ điện thoại mình. Chuông vừa reo một lần, đầu dây bên kia đã bắt máy:

 

"Dao Dao, có chuyện gì ?"

 

Nghe giọng Trần Tố từ điện thoại của tôi, sắc mặt Trịnh Nhã lập tức tái mét.

 

—---

 

Trần Tố đến nhanh hơn tôi nghĩ.

 

Anh cầu bảo vệ đưa Trịnh Nhã ra ngoài, còn đặc biệt dặn:

 

"Hãy ý, sau này đừng để ấy vào phiền tôi."

 

Ánh mắt Trịnh Nhã tràn đầy căm phẫn, ta không thể tin nổi, vẫn bị đẩy ra ngoài và cửa đóng lại.

 

Trần Tố quay sang tôi, thở dài:

 

"Xin lỗi, không ngờ ấy lại trở nên mất kiểm soát như . Anh đã rõ với ấy rằng sẽ không quay lại."

 

Tôi tò mò hỏi:

 

"Tại sao ấy lại tìm ở đây?"

 

Từ sau khi chia tay, Trần Tố không còn phiền tôi, chỉ liên lạc một lần để hỏi về thời gian dọn đồ. Tôi chọn lúc mình không ở nhà để tránh gặp .

 

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau kể từ ngày chia tay.

 

Trần Tố trầm ngâm một lúc, rồi :

 

"Thỉnh thoảng, những đêm không ngủ , lại lái xe đến đây, đứng dưới nhà. Nhìn thấy ánh đèn trong căn nhà này sáng, cảm thấy yên lòng. Khi đèn tắt, cũng có thể yên tâm về nhà ngủ."

 

Tôi sửng sốt, không biết phải gì.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...