Lễ Cưới Của Tôi [...] – Chương 7

7

 

Ngay sau đó, tôi đẩy Trần Tố ra, lao tới trước mặt Trịnh Nhã, túm lấy tóc ta và quăng thẳng xuống bể bơi, tạo nên một tiếng nước vang lớn.

 

Mọi người lập tức xôn xao, vây quanh với vẻ kinh hãi, một số định vươn tay cứu ta, Trần Tố vẫn đứng ngây người, tay cầm chiếc vòng tay, chưa kịp phản ứng.

 

Tôi gằn giọng quát:

 

"Không ai cứu! Cô ta kéo tôi xuống nước một lần, tôi chỉ trả lại một lần thôi! Trịnh Nhã, nếu muốn chết đến thế thì cứ đi mà chết!"

 

Mọi người ngơ ngác tôi, rồi lại Trần Tố, thực sự không ai dám đậy.

 

Trịnh Nhã uống vài ngụm nước, có lẽ nhận ra không ai cứu mình, nên đành tự bơi đến mép bể.

 

Trần Tố ngơ ngác hỏi:

 

"Em học bơi từ bao giờ ?"

 

Tôi đã cảm thấy quá ghê tởm để ở lại thêm một giây phút nào nữa.

 

Rời khỏi biệt thự, tôi vẫy một chiếc taxi bên đường.

 

Tài xế hỏi tôi muốn đi đâu, tôi lại không nghĩ ra điểm đến.

 

Bảy năm trước, khi mới tốt nghiệp đại học và đến thành phố này lần đầu, không người thân thích, đứng trước dòng xe cộ không ngừng trên đường, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu.

 

Những năm qua, tôi tự mình vật lộn vượt qua mọi khó khăn, và đến khi cuối cùng có sự ổn định, tôi gặp Trần Tố.

 

Anh là người địa phương, gia đình giàu có, mang trong mình sự thư thái mà cả đời tôi chưa từng có. 

 

Anh chỉ cần chia sẻ một chút, tôi đã như người đang chìm dưới nước hít một hơi không khí, cảm kích không nguôi.

 

Và rồi tôi ngây thơ đắm chìm vào khát vọng về một mãi mãi.

 

Vì lòng tự trọng, khi mua nhà, tôi đã kiên quyết góp một nửa tiền đặt cọc, dù phải rút cạn toàn bộ số tiền tiết kiệm khi ấy.

 

Sự kiên trì đó đã giành sự tôn trọng của gia đình .

 

Khi cùng Trần Tố ký hợp đồng mua nhà trong lời chúc phúc của mọi người, tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng có một mái ấm ở thành phố này.

 

Nhưng không ngờ, cuối cùng tôi vẫn không có nơi nào để thuộc về.

 

"Cứ chạy xe đi. Có thể chạy một hồi, tôi sẽ biết mình muốn đi đâu."

 

—---

 

Việc tôi đột ngột đến thăm khiến thân hét toáng lên.

 

"Sao cậu lại tới đây?!"

 

Cô ấy cuống cuồng dang tay chắn phía sau, cố che tấm chăn lớn đang dang dở:

 

"Không ! Không ! Trời ơi, hết bất ngờ rồi!"

 

Nhìn qua vai ấy, tôi thấy đó là một chiếc chăn thêu long phượng cầu kỳ, tinh xảo, sống như thật, chỉ còn vài mũi thêu ở góc là hoàn thành.

 

"Đây là…" Cổ họng tôi nghẹn lại, không dám hỏi tiếp.

 

"Thôi, thấy thì thấy rồi, dù sao cũng là của cậu mà." Cô lướt tay qua những đường kim tỉ mỉ trên đôi cánh phượng, vẻ mặt đầy tự hào.

 

"Tớ bắt đầu thêu từ nửa năm trước, ngón tay tớ gần như bị kim đâm thủng hết rồi… Cậu thích không? Ở quê bọn mình, mỗi khi lấy chồng đều gia đình chuẩn bị một chiếc chăn thế này."

 

Trái tim tôi thắt lại, cảm giác đau đớn như bị nhấn chìm trong nước sâu, nghẹn ngào không thốt nên lời.

 

Nỗi nhục nhã vì bị bỏ rơi trước mặt bao người lúc nãy không thấm tháp gì so với cảm giác hối hận đến tê tái này.

 

Tôi không nên cố gắng tự biện minh cho mình sau những lần khoe cảm sai lầm, không nên tự lừa dối bản thân trong sự kỳ vọng của mọi người.

 

Tôi có thể hủy hoại chính mình, sao có thể phụ lòng những người thân , những người thật sự mong tôi hạnh phúc?

 

Những tấm lòng chân thành thế này, sao lại mong tôi phải chịu đựng một cuộc hôn nhân "hợp lý" hay một mối quan hệ "tạm bợ"?

 

Khi đối diện với ánh mắt thương của đám đông lúc trước, tôi vẫn có thể đứng dậy chỉnh lại bản thân.

 

Nhưng đối diện với khuôn mặt rạng rỡ của thân lúc này, tôi cuối cùng ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở không kiềm chế nổi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...