Lễ Cưới Của Tôi [...] – Chương 6

6

 

Cô ấy tôi qua đám đông, ánh mắt thoáng qua chút đắc ý.

 

Cho đến khi ánh mắt ấy dừng lại ở chiếc vòng trên cổ tay tôi, sắc mặt ấy bỗng tối sầm, ánh mắt tràn đầy hận thù.

 

 "Hôm nay là sinh nhật A Tố, tôi cũng chuẩn bị một món quà."  

 

Khi Trần Tố đang rót rượu, Trịnh Nhã tiến lại gần tôi, đưa ra một chiếc USB:

 

 "Đây là bản thiết kế đám cưới. Nếu thích thì tặng hai người."

 

 "…Không cần. Cô giữ lại mà mơ đi."  

 

 "Sao chắc chắn đây chỉ là giấc mơ của một mình tôi?"  

 

Tôi khựng lại, nhớ đến biểu cảm của Trần Tố khi thấy bản thiết kế đám cưới trên màn chiếu hôm đó, lòng tôi chợt dâng lên nỗi khó chịu.

 

Ai cũng biết cảm của lúc ấy là thật.

 

 "Năm đó là bố mẹ ấy ép chúng tôi chia tay, khi chúng tôi đang nhau sâu đậm nhất. Vì , ấy mãi mãi không thể buông bỏ tôi."  

 

Trịnh Nhã cầm lấy tay tôi, vuốt ve chiếc vòng với hoa văn tinh xảo. "Chiếc vòng rất đẹp. Năm đó tôi chỉ còn thiếu thứ này. Nhưng … chỉ có mỗi thứ này thôi."

 

Nói rồi ấy đầy ẩn ý, ghé sát tai tôi thì thầm: "Có cần tôi thử cho xem không?"

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay bỗng bị kéo mạnh. Trong tiếng hét chói tai của ấy, tôi và ấy cùng ngã xuống bể bơi bên cạnh.

 

Bình thường tôi có thể bơi vài mét, vì sự việc xảy ra bất ngờ, chân tôi lại chưa khỏi hẳn, tôi vừa xuống nước đã bị choáng, lập tức sặc nước, đau đớn đến nghẹt thở, tay chân hoàn toàn rối loạn.

 

Trong tầm mờ mịt, tôi thấy Trần Tố nhảy xuống bể bơi, bơi thẳng về phía Trịnh Nhã.

 

Khoảnh khắc ấy, cả trái tim và cơ thể tôi đều chìm xuống đáy nước.

 

Khi tôi tưởng mình sẽ bị nhấn chìm mãi mãi, eo tôi bỗng bị kéo chặt, một người nào đó đưa tôi lên khỏi mặt nước, kéo tôi vào bờ.

 

Đến khi người đó đưa tôi lên bờ ngồi vững, tôi mới nhận ra đó là Chu Hạo.

 

Anh ấy hôm nay cứ muốn bắt chuyện với tôi, có lẽ định xin lỗi, tôi không để ý đến ấy.

 

Nhưng có gì để xin lỗi đâu?

 

Anh ấy và Trần Tố gần như cùng lúc nhảy xuống, lại bơi thẳng về phía tôi. Vì ngay cả ấy cũng biết, Trần Tố nhất định sẽ cứu Trịnh Nhã, nên tôi cần một người khác cứu.

 

Quả nhiên, khi Trịnh Nhã bất tỉnh, Trần Tố không hề liếc tôi dù chỉ một lần. Anh thậm chí còn chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho ấy.

 

Chu Hạo để lộ biểu cảm khó tả, trèo lên bờ, lấy một chiếc khăn ném cho tôi, sau đó bước qua đá nhẹ vào chân Trần Tố:

 

 "Thôi đi, ngâm nước hai phút không chết đâu."

 

Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên bè của Trần Tố quan tâm đến tôi đến . Có người đến đỡ tôi, có người khoác áo cho tôi.

 

Có lẽ họ đang cố gắng sửa sai cho nam chính đã mất bình tĩnh, hoặc cũng có thể là vì họ chưa từng thấy một dâu đáng thương như .

 

Cho đến khi Trịnh Nhã chịu mở mắt, Trần Tố mới bừng tỉnh nhận ra sự hiện diện của tôi.

 

 "Xin lỗi, nhớ em biết bơi mà. Anh nghĩ…"  

 

Anh không thể tiếp tục dối nữa.

 

Nhìn cổ tay trắng nhợt trầy xước rướm máu, tôi tháo chiếc vòng xuống, nhẹ nhàng đặt sang một bên.

 

 "Anh có thể đổi một điều ước sinh nhật khác rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...