Lễ Cưới Của Tôi [...] – Chương 5

5

 

Khi Trần Tố về đến nhà, thấy tập tài liệu trên bàn trà, sững người, nhanh chóng thu dọn hợp đồng lại rồi bước đến ôm lấy tôi:

 

 "Không đáng thế đâu, Dao Dao, thật sự không đáng mà."

 

 "Em không thích công ty cưới đó thì mình đổi công ty khác. Em đừng nghe Chu Hạo lung tung, cũng đừng quan tâm Trịnh Nhã nghĩ gì. Người muốn cưới chỉ có em."

 

 "Lần này là không suy nghĩ thấu đáo. Em đừng giận, cũng đừng bốc đồng. Tình cảm mấy năm trời của chúng ta đâu phải buông là buông ."

 

Tôi im lặng, ánh mắt chuyển sang dãy hoa cỏ trên ban công.

 

Khi Trần Tố lần đầu tặng tôi chậu cây, tôi đã từ chối. Tôi thậm chí từng chết cả xương rồng, huống chi là những loại cây có hoa, có lá.

 

Nhưng sẽ giúp tôi chăm sóc.

 

Sau đó, mỗi cuối tuần đều đến nhà tôi tưới cây, bón phân, trò chuyện, nấu ăn hoặc pha cà phê cùng tôi.

 

Không biết từ khi nào, trở thành hương cà phê len lỏi giữa những giờ việc căng thẳng của tôi, trở thành chút yên bình trong cuộc sống áp lực của tôi.

 

Ngày những bông hoa nở rộ, tôi đã đồng ý ở bên .

 

Đêm đó, ánh trăng như dát bạc phủ khắp, mùi hương nam tính bao trùm mùi cỏ hoa trong phòng, đôi môi nóng bỏng kề bên tai tôi, thì thầm hai chữ: "Mãi mãi."

 

Tôi tin chân thành dành cho tôi khi ấy là thật. Nhưng từ khi Trịnh Nhã xuất hiện, bản năng của không thấy tôi cũng là thật.

 

Giống như vừa rồi, nhận ra cổ chân tôi bị sưng đỏ, ánh mắt đầy lo lắng: "Sao em lại không cẩn thận như thế?"

 

Đây có lẽ là sự quan tâm chân thành nhất mà cũng tàn nhẫn nhất tôi từng nghe.

 

---

 

Ngày thứ ba chúng tôi chiến tranh lạnh, cũng đúng ngày sinh nhật của Trần Tố. Cuối cùng, tôi đồng ý cùng đến dự tiệc gia đình.

 

Bố mẹ luôn rất quý mến tôi. Trước khi mối quan hệ giữa tôi và chấm dứt, tôi không muốn để lộ mâu thuẫn cho người lớn biết.

 

Sau bữa tiệc, mẹ gọi tôi đến, trang trọng đeo vào tay tôi chiếc vòng ngọc truyền đời.

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn từ chối, khoảnh khắc ấy, tôi đã bị ánh mắt kỳ vọng của mọi người giữ chặt, không thể nhúc nhích.

 

Tôi vô thức về phía Trần Tố, mong sẽ gì đó.

 

Nhưng chỉ mỉm , nắm lấy tay tôi. Đến khi rời khỏi nhà bố mẹ , vẫn không buông tay.

 

 "Sao không cản lại?"  

 

Tôi nắm lấy chiếc vòng ngọc quý giá trên tay, kích cỡ vừa khít, không dễ tháo ra.

 

 "Cản gì chứ? Em chính là con dâu mà nhà họ Trần chúng ta đã định sẵn rồi."

 

Trần Tố cúi xuống giúp tôi thắt dây an toàn, tranh thủ hôn nhẹ một cái.

 

 "Thôi nào, mấy ngày nay đủ rồi, phải không? Hôm nay là sinh nhật , đừng giận nữa, không?"

 

Tôi không đáp.

 

Anh ngả người đè lên tôi, không chịu ngồi dậy, nũng nịu : "Dù sao năm nay cũng chỉ có một điều ước sinh nhật, đó là cưới em."

 

Tôi xoa lên những hoa văn phức tạp trên chiếc vòng, nhắm mắt lại. Trong lòng có một khoảnh khắc muốn thỏa hiệp.

 

Muốn bỏ qua tất cả, không truy cứu thêm.

 

Buổi tiệc thứ hai là tiệc bè. Bạn của Trần Tố đã đặt một biệt thự để tổ chức party.

 

Vừa uống qua một vòng, Trịnh Nhã đột nhiên xuất hiện, rạng rỡ bước đến trước mặt Trần Tố:

 

 "A Tố, chúc mừng sinh nhật ."

 

Trần Tố ngượng ngùng tôi, thấy tôi không tỏ thái độ gì mới gật đầu chào ấy: "Ngồi tự nhiên đi."

 

Dù là khách không mời, Trịnh Nhã lại rất thân thiết với , nhanh chóng hòa nhập và trở thành trung tâm của nhóm.

 

Thật nực , bè của Trần Tố luôn giữ khoảng cách lịch sự với tôi, với Trịnh Nhã thì không ngớt.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...