Lễ Cưới Của Tôi [...] – Chương 4

4

 

"Không !"

 

Trịnh Nhã xuất hiện ở cửa, dấu vết nước mắt vẫn chưa khô, ánh mắt đầy kinh ngạc và phẫn nộ.

 

Trần Tố thì đờ đẫn hình ảnh đám cưới trên màn chiếu, như thể bị thứ gì đó đánh mạnh vào tim. Đôi mắt đỏ hoe, môi mấp máy không thốt nên lời.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Nhã đã lao tới, đẩy mạnh tôi sang một bên.

 

Gót giày cao của tôi lệch đi, suýt nữa thì ngã. Tôi vô thức bám chặt lấy chiếc ghế gần đó để không ngã xuống.

 

Cô ấy nhanh chóng đóng laptop lại, lườm tôi một cái đầy căm ghét. "Ngay cả thứ này cũng muốn cướp sao?"

 

Nói rồi, ấy quay lại Trần Tố một cách đầy ai oán, ôm laptop khóc nức nở rồi bỏ chạy ra ngoài.

 

"Tiểu Nhã!" Trần Tố như bừng tỉnh, lập tức đuổi theo.

 

Nhìn bóng lưng không chút do dự, cơ thể tôi chao đảo, cảm giác đau nhói từ cổ chân bị trật lúc này mới truyền tới.

 

Không thể trụ vững, tôi ngã quỵ xuống sàn lạnh lẽo, ánh sáng từ màn chiếu phía trước trở nên trắng xóa.

 

Tôi bỗng dưng không biết mình đến đây gì.

 

Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại của Trần Tố – bị bỏ lại trên bàn – kéo tôi về thực tại.

 

Tôi đứng dậy, bước đi khập khiễng về phía điện thoại, thấy trên màn hình hiện tên người gọi là Chu Hạo – thân nhất của Trần Tố.

 

Khi tôi bắt máy, bên kia bắt đầu ngay mà không cần đợi:

 

 "Cậu bảo tôi tìm nhà cho ấy, tôi đã tìm một căn hộ gần công ty ấy. Cậu muốn xem không?"

 

 "Nếu không thì tôi sẽ đặt luôn, rồi là nhà của người thân tôi trống, muốn cho để giữ vượng khí thôi."

 

 "Tôi sẽ cố thuyết phục ấy dọn ra nhanh nhất có thể. Chỗ tái định cư đó có thể ở sao? Dưới nhà toàn là xe tải chở hàng, cả khu bị ô nhiễm khí thải. Không hiểu ấy chịu đựng nổi thế nào."

 

Thật trùng hợp, khu "không thể ở" đó tôi cũng từng sống trong hai năm sau khi tốt nghiệp.

 

Nhưng khi đó không ai kéo tôi ra khỏi bầu không khí ô nhiễm đó. Tôi chỉ có thể tự mình nỗ lực việc, đến khi cuộc sống ổn định hơn mới có thể chuyển đi.

 

Còn Trần Tố, không nỡ để ấy ở đó thêm một tháng.

 

Anh phải nhờ vả bè, tìm đủ cách để ấy cảm thấy thoải mái khi chấp nhận sự giúp đỡ.

 

Hóa ra, đã chu đáo với ấy đến thế.

 

Sự lạnh nhạt thể hiện trước mặt tôi, hóa ra chỉ là phần nổi của tảng băng mang tên "quan tâm và bảo vệ" dành cho Trịnh Nhã.

 

Còn tôi thì sao?

 

Có lẽ trong mắt , tôi mạnh mẽ, chỉn chu, không cần ai chăm sóc, nên ngay cả đám cưới của tôi cũng có thể trở thành một trò đáng thương.

 

Nghĩ đến đây, tôi nghẹn thở, không nên lời.

 

Bên kia Chu Hạo thở dài, tiếc nuối:

 

 "Khổ cậu quá, dù gì cũng là người đã bên cậu mấy năm trời. Nếu không phải ngày đó bố mẹ cậu phản đối, giờ người kết hôn với cậu đã là ấy rồi."

 

 "…Thật sao?" Tôi bật yếu ớt, giọng run rẩy. "Cảm ơn đã với tôi."

 

 

Tối hôm đó, khi Trần Tố vội vã trở về, tôi đã rời khỏi nhóm chuẩn bị cưới.

 

Có nhân viên nhắn tin hỏi tôi có phải lỡ tay thoát ra không.

 

Tôi trả lời: "Không. Không cưới nữa."

 

Bên kia không dám nhắn lại, chắc đã đi báo cho Trần Tố.

 

Tôi lục lọi tìm hợp đồng mua nhà, nghiêm túc suy nghĩ cả buổi chiều về cách xử lý căn nhà chung mà hai đứa đã mua, càng nghĩ càng nghẹt thở.

 

Những cảm đang dâng trào nuốt chửng mọi lý trí trong tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...