12
Tôi bình thản phân tích:
"Còn danh dự của gia đình , chắc chắn đáng giá hơn một căn nhà. Tôi chỉ cần mang đoạn video này đến gặp thím, họ sẽ hiểu và sẵn sàng hòa giải.
Huống chi, tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ muốn lấy lại phần thuộc về tôi."
Trần Tố đứng bật dậy, tôi như không tin nổi:
"Em đe dọa ? Vì muốn rời bỏ , em dám đe dọa ?"
"Tôi chỉ muốn hiểu rằng tôi nghiêm túc." Tôi dừng lại, rồi nhẹ giọng :
"Nghiêm túc muốn rời xa ."
Trần Tố ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt, không thêm gì.
---
Mọi chuyện sau đó diễn ra khá suôn sẻ.
Rất nhanh, tôi nhận khoản tiền của Trần Tố cho phần căn nhà, bao gồm cả giá trị tăng thêm, trả một cách hào phóng.
Khi cùng nhau thủ tục sang tên, tôi nhận thấy trên mặt có vết thương. Không kiềm , tôi hỏi:
"Chú đánh sao?"
Trần Tố lắc đầu, khuôn mặt u ám, rõ ràng không muốn giải thích.
Chỉ đến lúc ký tên cuối cùng, ngòi bút của dừng lại lơ lửng, không điền ngày.
"Sao thế?"
"Không có gì." Anh gượng, từ từ điền ngày vào.
"Hôm nay vốn dĩ là ngày cưới của chúng ta."
Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về những người phải đánh đổi rất nhiều mới có thể thêm tên mình vào sổ đỏ, chưa từng nghĩ rằng việc tự tay xóa tên mình khỏi đó lại có thể đau đớn đến thế.
Hy vọng cùng ai đó đi hết một đời là điều đẹp đẽ, nếu người đó không phải là người phù hợp, hà cớ gì phải mạo hiểm?
Sau khi giải quyết dứt điểm với Trần Tố, tôi mua một căn nhà nhỏ hơn.
Tiền đặt cọc vừa đủ khả năng chi trả, khoản vay hàng tháng nhẹ nhàng, quan trọng nhất là, chỉ có tên tôi trên giấy tờ.
Cuối cùng tôi không phải chờ đợi bất kỳ ai nữa.
Ngày chuyển nhà, bè và đồng nghiệp đến giúp tôi tiệc tân gia, không khí rộn ràng suốt cả buổi tối.
Đêm đó, thân ngủ lại. Tôi không tài nào chợp mắt, ngồi bên cửa sổ trăng, không hiểu sao lại nghĩ đến câu đầy vụng về của Chu Hạo: "Chúc em hạnh phúc."
Tôi khẽ : Bây giờ, tôi đã rất hạnh phúc rồi.
---
Chu Hạo
Khi đưa USB video cho Diệp Dao, Chu Hạo biết rằng chắc chắn mình sẽ bị ăn đòn.
Hai cú đầu, không phản kháng. Đến cú thứ ba, không nhịn nữa và giơ tay đỡ. Kết quả là Trần Tố không dừng lại, mà còn tấn công tới tấp hơn.
Chu Hạo nổi cáu, việc bị đánh lập tức biến thành một trận đánh lộn.
Cuối cùng cả hai nằm vật ra đất, Trần Tố gào lên, giận dữ:
"Mày đúng là đồ nhiều chuyện! Chuyện của tao và ấy liên quan gì đến mày mà mày xen vào?!"
Chu Hạo đáp trả còn to hơn:
"Cô ấy đã bị mày dồn đến mức phải tìm tao nhờ giúp. Mày như thì có ý nghĩa gì? Nếu mày không ấy, sao không buông tha cho ấy?"
"Ai bảo tao không ấy!" Trần Tố lật người, ghì lên người Chu Hạo và thêm một cú nữa, cú đã chẳng còn sức mạnh. Anh hét lên, dù giọng đã yếu đi:
"Đều là mày ăn linh tinh, ấy nghĩ ngợi lung tung, rồi chia tay tao…"
Chu Hạo không còn sức để đáp lại. Anh cũng không muốn phản kháng nữa, bởi trong chuyện này, thực sự có một phần trách nhiệm.
Cuối cùng, Trần Tố nằm bẹp trên người , bật khóc nức nở:
"Đồ khốn! Mày cả đời tao rồi!"
Chu Hạo cảm thấy oan ức, Trần Tố đau khổ thực sự, không tranh cãi nữa.
Đến khi có người đi qua, ánh mắt họ đầy kinh hãi, thậm chí lén lấy điện thoại chụp lại. Biểu cảm của họ khiến Chu Hạo lập tức nhận ra họ nghĩ và Trần Tố là một cặp.
Chu Hạo liền đẩy Trần Tố ra với vẻ khó chịu, sau đó quay lưng lại với người qua đường, dùng thân mình che chắn cho Trần Tố, tránh để bị bêu rếu trên mạng.
Bạn thấy sao?