11
Dù Chu Hạo có vẻ căng thẳng, vẫn kiên nhẫn cùng tôi hoàn thành màn xã giao đầy gượng gạo.
Cho đến khi tôi ra lý do thực sự mình đến đây, Chu Hạo cuối cùng cũng quay lại vẻ sắc sảo thường ngày, ánh mắt cảnh giác:
"Cô muốn lấy đoạn video ghi hình ở bể bơi hôm đó? Định gì? Kiện ta à?"
Tôi vội lắc đầu.
Chu Hạo quen biết Trịnh Nhã lâu hơn tôi, nếu tôi như , chắc chắn sẽ không giúp.
Những biệt thự tư nhân như thế này, ngay cả khi cảnh sát vào cuộc, chủ nhà chỉ cần camera hỏng là họ chẳng gì.
Hơn nữa, tất cả những người có mặt hôm đó đều là của Trần Tố, không ai đứng về phía tôi chứng.
Tôi không định lãng phí thời gian vào những tranh chấp vô ích.
"Thực ra, kiện tụng cũng là một cách, kết quả cũng giống nhau thôi. Nhưng quy trình sẽ rất lâu, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với ấy nữa."
Thấy Chu Hạo im lặng, tôi tiếp tục thuyết phục:
"Chia tay với tôi, ấy cũng có thể thoải mái ở bên Trịnh Nhã. Anh chẳng phải cũng muốn sao?"
Chu Hạo thoáng lộ vẻ bối rối, rồi ngập ngừng:
"Tôi không có ý đó. Xin lỗi, hôm đó tôi chỉ lung tung thôi, đừng để tâm…"
"Vậy thì có thể cho tôi đoạn video không?" Tôi ngắt lời .
"Tôi hứa sẽ không bất kỳ ai."
Chu Hạo tôi chằm chằm một lúc, lẩm bẩm:
"Còn thì sao?"
"Sao cơ?" Tôi không hiểu ý .
"Không có gì." Anh khẽ liếc đi, cầm ly nước uống một ngụm, rồi :
"Nếu thực sự đã suy nghĩ kỹ… Tôi sẽ giúp ."
Hôm sau, Chu Hạo mang một chiếc USB chứa đoạn video đến cho tôi. Có vẻ đã xem qua nội dung bên trong, khuôn mặt mang chút áy náy:
"Mấy năm không về nước, tôi không ngờ Trịnh Nhã lại trở nên cực đoan như ."
Dừng lại một chút, bổ sung:
"Có lẽ Trần Tố cũng không ngờ tới."
Tôi không biết đang cố thuyết phục hay an ủi tôi, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ nhắc nhở:
"Hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa và Trần Tố."
Chu Hạo nhẹ:
"Diệp Dao, sống quá ngay thẳng đôi khi sẽ chịu thiệt. Chuyện của tôi không cần lo. Đây là món nợ tôi nợ . Sau hôm nay, có lẽ cũng không muốn gặp lại tôi nữa…"
Ánh mắt thoáng nét buồn, rồi lại nhạt:
"Chúc hạnh phúc."
"…Cảm ơn."
Tôi không khỏi thắc mắc: giữa tôi và ấy, có mối quan hệ thân thiết đến mức phải lời chúc phúc sao?
---
Sau khi xem xong đoạn video, Trần Tố tái mặt, nắm chặt tay đến mức các khớp trắng bệch, rồi gầm lên với Trịnh Nhã:
"Cô cố ý thật sao?! Rốt cuộc đang cái gì thế?!"
Trịnh Nhã co rúm người lại, vẫn ngoan cố đáp:
"Em chỉ muốn rõ trái tim mình."
Anh quay mặt đi, không thể chịu nổi, giận dữ đập tay xuống bàn:
"Cút ra ngoài!"
Nước mắt Trịnh Nhã lăn dài, ta cắn chặt môi run rẩy, tôi đầy căm hận, rồi bỏ chạy ra ngoài.
"Xin lỗi, Dao Dao, thực sự không biết ấy lại quá đáng như , …"
"Tôi không đến đây để rõ sự thật." Tôi ngắt lời lời xin lỗi của .
"Tôi chỉ muốn dùng cách hiệu quả nhất để chấm dứt tất cả."
Trần Tố tôi đầy kinh ngạc:
"Ý em là sao?"
"Đoạn video này mà lan truyền, Trịnh Nhã với tư cách là nhân viên tổ chức tiệc cưới, cố hoại cảm của khách hàng, không chỉ mất công việc hiện tại mà cả ngành cưới hỏi cũng không còn chỗ cho ta."
Bạn thấy sao?