Lễ Cưới Của Tôi [...] – Chương 10

10

 

Anh tiếp tục:

 

"Tầng này không cao, có thể thấy ban công, cây cối trên đó đều phát triển rất tốt. Những thứ trước đây từng coi là hiển nhiên, giờ đây chỉ còn là hoài niệm."

 

Trần Tố nắm lấy tay tôi, giọng nhẹ nhàng:

 

"Dao Dao, trước đây chúng ta rất tốt đẹp. Tại sao chỉ trong chớp mắt mọi thứ lại thay đổi? Anh đã rõ ràng với ấy, hứa sẽ không liên lạc với ấy nữa. Chúng ta quay lại không? Chỉ cần em đồng ý, tất cả sẽ như cũ. Anh không muốn rời xa em, muốn trở về."

 

Tôi nhận ra sự do dự của mình khi chưa giải quyết xong vấn đề tài chính đã khiến ảo tưởng rằng tôi còn muốn quay lại. 

 

Có lẽ nghĩ nếu dỗ dành tôi, mọi chuyện sẽ lại ổn.

 

Nhưng tôi biết rõ, không thể quay lại nữa.

 

"Căn nhà này, tôi không cần nữa. Tôi sẽ dọn ra ngoài. Tiền đưa, tôi sẽ trả lại, chúng ta đi thủ tục sang tên."

 

Mắt Trần Tố tràn đầy sự hoảng loạn:

 

"Không cần? Em điên rồi sao? Tại sao lại không cần? Một người ngoại tỉnh như em, để mua nhà ở đây khó khăn biết nhường nào?"

 

Tôi ngẩng lên, giọng dứt khoát:

 

"Tôi không cần. Tôi cũng không muốn ở lại nơi mà có thể dễ dàng tìm thấy tôi bất cứ lúc nào."

 

Gương mặt Trần Tố sầm xuống, trầm giọng :

 

"Anh không cần nhà, cần em."

 

"Trần Tố!" Tôi cắt ngang. "Chúng ta chia tay trong hòa bình không?"

 

Anh cúi đầu, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài:

 

"Được rồi. Nhưng không có đủ tiền để trả em ngay."

 

"Em biết. Nhưng thím thì có. Một căn nhà ở vị trí này, họ sẽ không thiệt thòi gì."

 

“Bọn họ..”

 

Khuôn mặt lộ vẻ bối rối, tôi sực nghĩ ra và hỏi lớn:

 

"Anh chưa với bố mẹ rằng chúng ta đã chia tay, đúng không?!"

—---------

 

Trần Tố tỏ thái độ rất cương quyết, ngay cả khi bố mẹ biết chuyện, họ cũng sẽ không đưa tiền để giúp phân chia tài sản.

 

Tôi đề xuất bán căn nhà rồi chia phần, cũng kiên quyết từ chối.

 

Điều này khiến tôi tức đến run người.

 

Căn nhà mang tên cả hai người, nếu Trần Tố không hợp tác, tôi không thể tự ý giải quyết .

 

Tôi nghi ngờ rằng trước đây để tôi giữ lại căn nhà chỉ là một chiêu trì hoãn. Anh biết tôi không thể gom đủ tiền ngay, trong thời gian đó, sẽ tìm cách khiến tôi thay đổi quyết định.

 

Anh tự tin đến mức không hề thay đổi ngày cưới. Ngoài một số bè biết chuyện, gia đình và họ hàng vẫn nghĩ mọi thứ đang diễn ra bình thường.

 

Sau khi cân nhắc kỹ càng mọi chuyện, tôi quyết định tìm gặp Chu Hạo.

 

Buổi tiệc ở biệt thự hôm đó do Chu Hạo tổ chức, và khu vực bể bơi có gắn camera. Anh ấy, với vai trò chủ nhà, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

 

Nói là , khi đối diện với Chu Hạo, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ.

 

Chỉ nghĩ đến việc những lời khoe khoang cảm của tôi trong quá trình chuẩn bị đám cưới đã bị họ thấy, thậm chí có thể nhạo sau lưng, lòng tôi đã dâng lên một cơn tức giận – nhất là với Chu Hạo.

 

Tôi cũng không thể ngăn mình trách họ đã thờ ơ và đứng ngoài cuộc, chỉ biết tôi chịu đựng.

 

Sau khi chia tay Trần Tố, tôi thậm chí đã chặn hết những người này khỏi cuộc sống của mình.

 

Bây giờ tìm đến họ, quả thực là rất ngượng ngùng.

 

 "Cảm ơn đã cứu tôi hôm đó."  

 

Tôi biết bây giờ lời cảm ơn thì thà không còn hơn, tôi không còn cách nào khác… Tôi cần phải cố gắng tạo ra một bầu không khí thân thiện.  

 "Tôi muốn mời một bữa ăn."  

 

Khuôn mặt Chu Hạo lộ vẻ ngạc nhiên và hơi lo sợ. Anh gãi đầu, ngập ngừng một lúc, cuối cùng ba chữ:  

 

 "Để tôi mời."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...