Lấy Lại Tình Yêu – Chương 6

 

Ban đầu tôi vẫn có thể chịu đựng, dù sao vài năm cũng nhanh chóng trôi qua. Trong cuộc sống bình lặng ấy vẫn có chút ít ấm áp. Cho đến khi Mạnh Dư Nhạc tròn năm tuổi, Sở An trở về nước.

 

Sở An là một nghệ sĩ xuất sắc, là nhà thiết kế danh tiếng quốc tế, và cũng là đàn em học cùng khoa nghệ thuật với Mạnh Tề Hành khi ở Pháp bốn năm. Đến lúc đó tôi mới thực sự hiểu ra rằng việc kinh doanh không phải là lựa chọn của Mạnh Tề Hành mà là trách nhiệm mà buộc phải gánh vác. Nghệ thuật mới chính là ánh sáng rực rỡ mà theo đuổi thời trẻ. 

 

Còn việc kết hôn với một nhà vô địch Olympic chẳng qua chỉ là hồi kèn báo hiệu sự thành công của gia tộc họ Mạnh khi chính thức chuyển hướng sang lĩnh vực thể thao vào thời điểm đó.

 

Và tất cả những điều này đã cuốn trôi tuổi trẻ của tôi từ mười tám đến hai mươi tám tuổi. 

 

Nó đã lấy đi cả một thập kỷ của tôi.

 

Bánh xe số phận đã bắt đầu quay từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên, mãi đến khi máu thịt, xương cốt, trái tim bị nghiền nát, tôi mới nhận ra rằng có lẽ từ đầu tất cả đã là sai lầm.

 

9

 

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Phục Hưng của Kinh Châu. Vừa bước ra khỏi sân bay, tôi đã thấy Mạnh Tề Hành nắm tay Mạnh Dư Nhạc đứng không xa. Hai cha con một lớn một nhỏ trông giống nhau đến kỳ lạ. Sự cao quý pha lẫn vẻ lạnh lùng của họ khiến xung quanh như bị loại trừ tạo thành một vùng khoảng trống cách biệt.

 

Mạnh Tề Hành cau mày, cho đến khi thấy bé đi bên cạnh tôi, mới không để lộ chút dấu hiệu nào cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Còn Mạnh Dư Nhạc, khi thấy tôi, ban đầu nó bẽn lẽn cúi đầu không dám , ngay khi phát hiện có một bé nhỏ xíu bên cạnh tôi, đôi mắt nó lập tức mở to, tỏ vẻ không vui.

 

"Về rồi, mệt không, Giang Châu có vui không?" Giọng của Mạnh Tề Hành dịu dàng như thể không nhớ rằng chúng tôi đã ly hôn, tôi lại nhớ rất rõ.

 

Sau bảy năm kết hôn, đây là lần đầu tiên đến sân bay đón tôi.

 

Tôi đứng yên tại chỗ, về phía cha con họ rồi nắm tay bé lướt qua họ như thể hai người xa lạ. Tôi đã quá đủ trong mấy năm qua rồi, tôi không muốn thêm nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.

 

Nhưng tôi không ngờ Mạnh Tề Hành lại nắm lấy tay tôi, dường như bị tổn thương, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng: "Trễ thế này rồi em còn định đi đâu? Để tôi đưa em đi."  

 

Tôi liếc đồng hồ không xa, mới tám giờ rưỡi.

 

"Mạnh tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi, đừng phiền tôi nữa, rất phiền phức. Từ giờ tôi đi đâu, gì đều không liên quan đến . Hy vọng hiểu rõ, sau khi ly hôn, chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi." Giọng tôi không hẳn là lạnh lùng, chỉ đơn giản là bình tĩnh mà ra.  

 

Nói xong tôi lần lượt gỡ từng ngón tay của ra rồi tiếp tục bước đi, giống như trước đây, mỗi lần tôi cầu xin ở lại, cũng nhẹ nhàng liếc tôi một cái, sau đó gỡ từng ngón tay của tôi ra, để lại một câu:

 

"Em đã là mẹ rồi, đừng loạn như ."

 

10

 

Đột nhiên Mạnh Dư Nhạc dường như đã hiểu ra điều gì đó. Nó mạnh tay đẩy bé ra, giọng đầy sắc bén:  "Cậu là ai? Tại sao cậu nắm tay mẹ tôi? Cậu tránh xa mẹ tôi ra!"  

 

Cô bé bị đẩy đi một bước, suýt chút nữa ngã. Tôi nhanh chóng đưa tay đỡ, cúi xuống xem xét xem bé có bị thương không.

 

Mạnh Dư Nhạc càng hoảng loạn, dậm chân chen vào giữa chúng tôi như thể biết rõ điều gì tôi muốn nghe, nó cẩn thận chọn ra vài câu để : "Mẹ ơi, con muốn luyện nhảy cầu lại rồi, lâu rồi con chưa đi, mai mẹ đưa con đi nhé?

 

"Tám giờ rưỡi... không, tám giờ chúng ta sẽ đi, phải dậy sớm lắm, hôm nay chúng ta ngủ sớm nhé, về nhà nhanh không mẹ?"  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...