Nó cũng vui vẻ, không một lần nào chủ nhắc đến chuyện đó, cho đến hôm qua khi tôi rời khỏi nhà họ Mạnh.
Ngực tôi thắt lại, thực ra tôi không đưa nó đi học nhảy cầu không chỉ vì nó phản đối lần duy nhất đó, mà là một ngày nọ. Đó chỉ là một lần cờ nó thấy tôi đang xem lại những video thi đấu nhảy cầu trước kia, nó liền : “Mẹ ơi, con cũng muốn giống như mẹ.”
Ai ngờ chỉ một năm sau, nó đã mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn bắt đầu ghét tôi. Giữa những buổi tập luyện nhảy cầu khắc nghiệt và triển lãm nghệ thuật. Nó không hề do dự mà chọn triển lãm nghệ thuật, kèm theo việc chọn một người khác mẹ nó.
Tôi thở ra một hơi nặng nề: “Xin lỗi, tôi và ba của Mạnh Dư Nhạc đã ly hôn, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của ba nó cho , hỏi lại ba nó nhé.”
Đầu dây bên kia ồ lên một tiếng, nhắc tôi: “Nếu Mạnh Dư Nhạc tiếp tục không đến tập, chúng tôi sẽ xem xét việc cho cháu nghỉ. Tuy nhiên chị đã đóng học phí trước đó nên…”
Tôi biết ta đang ám chỉ rằng học phí sẽ không hoàn lại, tôi định không sao, nhà họ Mạnh đâu có thiếu tiền, khi tôi liếc bé gầy gò đứng bên cạnh, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi liệu vị trí tập luyện này có thể chuyển nhượng không?”
Mặc dù Giang Thành là nơi tôi từng tập luyện, phải thừa nhận rằng điều kiện đào tạo, sân bãi và sự phát triển toàn diện ở Kinh Châu tốt hơn Giang Châu rất nhiều.
Đầu dây bên kia do dự một chút rồi : “Có thể, cần phải đánh giá lại.”
Tôi ừ một tiếng.
Tôi nhớ rằng bé này đã từng vào đội tỉnh, chỉ bị trả về vì lý do tâm lý: “Được rồi, tôi biết rồi. Vài ngày tới tôi sẽ đến trung tâm để gặp và trao đổi trực tiếp. Sau đó tôi sẽ gửi số điện thoại của ba Mạnh Dư Nhạc cho .”
Người bên kia đáp lại và cúp máy, lúc đó tôi chưa ý thức rằng việc đưa bé này đến Kinh Châu sẽ có ý nghĩa gì.
5
Trong những ngày còn ở lại Giang Châu, tôi lần lượt đến thăm nhà huấn luyện viên Lâm và viện phúc lợi. Việc ở viện phúc lợi diễn ra suôn sẻ hơn tôi nghĩ.
Sau khi tôi rõ danh tính và ý định của mình, các thủ tục hoàn tất chỉ trong vòng hai - ba ngày, còn ở nhà huấn luyện viên Lâm, đã đổi số điện thoại sau khi về hưu. Khi tôi đến nhà mới biết cả gia đình đã chuyển đi nơi khác.
Trước khi rời đi, tôi không thể gặp , điều đó khiến tôi cảm thấy có chút tiếc nuối. Tuy tôi vẫn viết số điện thoại của mình và vài lời xin lỗi, rồi nhét vào khe cửa.Hy vọng huấn luyện viên Lâm sẽ liên lạc với tôi khi quay về.
Mặc dù tôi biết điều này khá mong manh.
Sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi, tôi đưa bé lên máy bay đến Kinh Châu. Cô bé có vẻ căng thẳng, đôi mắt đen láy cẩn thận khắp xung quanh, thân hình gầy gò ngồi còn chưa chiếm hết nửa chỗ ngồi trên máy bay.
Không ai có thể nhận ra rằng bé này sẽ bước sang tuổi mười bốn vào năm tới: “Con có đói không? Có muốn ăn chút gì không? Con có khát không?”
Tôi cố ý giúp bé thư giãn, chủ hỏi. Kể từ khi biết tôi sẽ đưa mình đến Kinh Châu, bé trở nên rất căng thẳng. Giờ đây triệu chứng lo âu của bé bắt đầu biểu hiện rõ rệt: Ngón tay bé run nhẹ, không thể kiểm soát .
Nghe câu hỏi của tôi, bé lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Con không đói, cũng không khát. Cô Giang, đưa con đến Kinh Châu để con tiếp tục học nhảy cầu đúng không? Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Bạn thấy sao?