Khi tôi rời khỏi nhà thi đấu, màn hình lớn phía xa đang chiếu video các vận viên chuẩn bị cho Thế vận hội năm sau. Tôi đứng dưới màn hình rất lâu, lâu đến mức đôi chân tê cứng mà vẫn không muốn rời đi. Cho đến khi nghe thấy một giọng nhỏ xíu đang gào lên: "Con không! Con muốn nhảy cầu! Con không đi!!!!!!"
Tôi giật mình quay đầu lại, thấy một bóng dáng gầy nhỏ ôm chặt lấy cột điện, mắt bé đỏ hoe không chịu rơi một giọt nước mắt nào. bé cứ cứng đầu đứng tại chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, dường như có gì đó đánh trúng tôi.
4
Sáng hôm sau, tôi lại xuất hiện trước cổng nhà thi đấu, không ngoài dự đoán, bé hôm qua vẫn còn ở đây.
Tôi đưa cho bác bảo vệ một gói thuốc lá, hỏi: "Anh ơi, có biết bé kia sao lại thế không?"
Ánh mắt bác sáng lên khi thấy thuốc, liền mở lời: "À, con bé đó hả, hình như là trẻ mồ côi. Trước đó bị đội tỉnh trả về vì lý do tâm lý, huấn luyện viên phụ trách muốn nó về đi học nó không chịu."
Tôi sững sờ, không ngờ câu chuyện lại diễn ra theo hướng này: "Vậy giờ nó ở đâu, có biết không?"
"Ở viện phúc lợi bên phố Bắc đó, gần đây thôi, ngày nào nó cũng tới."
Tôi gật đầu cảm ơn rồi bước về phía bé, vừa đi hai bước, điện thoại trong túi rung lên. Tôi lấy ra xem, màn hình hiển thị: [Chồng.]
Tôi ngừng lại, theo phản xạ bấm nút nghe máy: "Alo, tôi tìm thấy ảnh thi đấu trước kia của em rồi, em có muốn lấy không? Nếu muốn thì tôi gửi..."
"Không cần đâu, tôi có bản điện tử, lúc nào in cũng ..." Tôi cau mày định từ chối. Đột nhiên nhớ ra phía sau mấy bức ảnh hình như còn ghi liên hệ của mọi người.
Nghĩ một lúc, tôi : “Anh có thể chụp cho tôi phần sau của mấy bức ảnh không?”
Đầu dây bên kia ngừng một chút, giọng có vẻ cứng lại, vài giây sau mới : “Không tiện, nếu em cần thì tôi gửi cho em, em nhắn địa chỉ cho…”
Anh như nhận ra điều gì đó, lập tức đổi giọng: “Em nhắn địa chỉ cho Trần Vũ, tôi sẽ bảo cậu ấy đóng gói rồi gửi cho em.”
Trần Vũ là trợ lý của , tôi ừ một tiếng: “Được, lát nữa tôi sẽ nhắn cho cậu ấy.”
Nói xong tôi cúp máy ngay lập tức. Còn ở nơi tôi không thấy, Mạnh Tề Hành nhíu mày chặt lại, chiếc cà vạt trong tay cũng bị thắt thành nút rối nùi.
Cuộc gọi này không hề thay đổi quyết định của tôi. Sau khi cúp máy, tôi bước nhanh về phía bé. Cô bé rất cảnh giác, thấy tôi thì lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với tôi.
Tôi nhẹ, từ trong túi lấy ra một vật sáng lấp lánh: “Con có nhận ra cái này không?” Tôi nhẹ giọng hỏi, như đang dụ dỗ trẻ con, quên mất rằng bé này không giống Mạnh Dư Nhạc.
Mạnh Dư Nhạc chỉ mới sáu tuổi, còn bé này ít nhất cũng mười tuổi rồi. Cô bé không thèm , quay người định bỏ đi.
“Đây là huy chương vàng Olympic đấy.” Tôi lên tiếng, ra vẻ tiếc nuối .
Cô bé vẫn không quan tâm, trên mặt còn thoáng hiện lên chút đề phòng, như thể thấu lời dối trá của tôi: “Nhảy cầu đấy…” Vừa dứt lời, bé khựng lại quay đầu tôi, như vừa nhận ra điều gì đó, bé thì thầm:
“Cô... là Giang Mịch Thanh, quán quân nội dung cầu ván ba mét đơn nữ tại Olympic mấy năm trước!”
Tôi không kìm nhẹ, không ngờ khi trở về Giang Thành, người đầu tiên nhận ra tôi lại là một bé, ngay khi tôi định tiếp, điện thoại lại reo. Tôi qua, là cuộc gọi từ Trung tâm huấn luyện nhảy cầu thiếu niên Kinh Châu.
“Chào chị, mẹ của Mạnh Dư Nhạc, hôm nay Mạnh Dư Nhạc cũng không đến tập luyện à?”
Giờ này đã gần mười giờ, trước kia khi tôi còn ở nhà, tôi luôn đưa Mạnh Dư Nhạc đi tập lúc tám rưỡi, từ tuần trước, khi nó giận dữ đẩy tôi ra và : “Mẹ chỉ biết ép con đi tập, con không muốn mẹ mẹ con nữa, con muốn An mẹ con!” thì tôi đã không đưa nó đi tập nữa.
Bạn thấy sao?