Lần tiếp theo tôi gặp lại Giang Mịch Thanh là bảy năm sau.
Trong một buổi tiệc giữa giới thể thao và thương mại, em ăn mặc chỉnh tề, đôi bông tai ngọc trai lấp lánh bên tai. Chiếc váy dạ hội ôm sát màu đen tưởng chừng bình thường trên người em lại như dòng nước chảy, còn em là cánh chim bay nhẹ nhàng trên mặt nước.
Giờ đây, em đã đại diện cho giới thể thao để giao thiệp với giới thương mại kinh doanh. Khi thấy tôi, em nở nụ nhẹ, đưa tay ra bắt tay tôi, sau đó :
"Lâu rồi không gặp, ngài Mạnh."
Câu của em bước chân tôi lảo đảo, cả người đau đớn đến nghẹn thở, cố gắng kìm nén để bắt tay em, rồi tôi phải đứng đó, em quay sang những người khác.
Bóng lưng không ngoái lại của em giống hệt như ngày ly hôn.
Nhẹ nhàng và bình thản.
Một lần nữa, tôi nhận ra rõ ràng: Tôi đã mất em từ rất lâu rồi.
Ngoại truyện 2: Mạnh Dư Nhạc
Năm tôi mười ba tuổi, cái tên Giang Nhạn đã nổi tiếng khắp nơi, ấy đã giành hai lần liên tiếp vô địch Olympic môn nhảy cầu nữ, cả ba mét và mười mét.
Không ai xứng đáng với danh hiệu ngôi sao nhảy cầu hơn ấy.
Trong hầu hết các cuộc phỏng vấn sau khi nhận giải, ấy đều tự hào nhắc đến mẹ của mình.
Và đó cũng là mẹ của tôi, Giang Mịch Thanh.
Cô ấy : "Mẹ tôi là một người rất giỏi, dù tôi không chọn con đường này vì bà, nếu không có bà, sẽ không có tôi của ngày hôm nay."
Trong sáng chói của ấy, tôi nhận ra một điều: Khi còn nhỏ, tôi đã từng tổn thương người thương tôi nhất.
Hóa ra khi có sự cho phép của ba, tôi đã tổn thương mẹ mình bằng cách cố gắng gần gũi một người phụ nữ khác. Điều này, với tư cách là con của mẹ, không chỉ không nên xảy ra mà tôi thậm chí còn phải ngăn cản.
Bởi vì tôi là đứa con mà mẹ đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, đã đi qua cửa tử để sinh ra. Mang trong mình dòng máu và xương cốt của mẹ, là con của mẹ.
Nhưng tôi đã không .
Mẹ đã trao cho tôi vô điều kiện, tôi lại liên tục tổn thương mẹ. Tôi vẫn nhớ có một hôm ba về nhà rất muộn, trên người còn có mùi rượu nhè nhẹ.
Ông ấy tôi rất lâu, rồi từ từ mở miệng hỏi: "Con… con đã ngừng tập nhảy cầu từ khi nào?"
Tôi suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Từ khi con năm tuổi rưỡi, con đã tập nửa năm, mệt quá nên không muốn tập nữa."
Ngón tay ba hơi run rẩy, giọng u ám đến mức gần như không nghe , tôi vẫn nghe rõ.
Ông ấy : "Con thực sự thấy mệt lắm sao?"
Tôi im lặng vài giây, rồi lắc đầu : "Thực ra cũng không đến nỗi, chỉ có lúc hơi mệt một chút, lúc đó không phải ba muốn con học thiết kế nghệ thuật hơn sao, nên..."
Tôi thấy ba khẽ run lên rồi gục xuống trên bàn, phát ra tiếng thở dài xen lẫn nức nở, sự hối hận nhỏ bé của ông ấy khiến tôi không biết gì hơn.
Tôi mới biết rằng: hóa ra người hối hận không chỉ có mình tôi.
Chúng tôi đều là những người đã sai.
Vậy nên mẹ rời bỏ chúng tôi, là điều đúng đắn nhất.
(Hết)
Hãy ghé nhà mình và follow, thả tym để mình có lực ra thêm nhiều bộ truyện hay nha, cảm ơn mọi người <3
Bạn thấy sao?