Lấy Lại Tình Yêu – Chương 13

Lúc này, cuối cùng cũng phải đối mặt với cảm sâu thẳm nhất, tồi tệ nhất trong lòng mình. Anh không thể theo đuổi con đường mình thích nhất, vì người khác cũng không phép.

 

Tôi nhẹ nhàng : “Ly hôn đi, đừng cản trở tôi nữa.”

 

Tôi biết lần này, chắc chắn sẽ đồng ý. Dù sao chim núi và cá không cùng một con đường.

 

Nước và non từ đây không gặp lại.

 

Đây là kết quả tốt nhất giữa tôi và .

 

18

 

Một năm sau tôi đã thành công lấy chứng chỉ huấn luyện viên.  Tôi bắt đầu đưa bé Nhạn đã 14 tuổi tham gia các cuộc tuyển chọn khắp nơi. Tôi cũng biết rằng hiệu trưởng viện phúc lợi và huấn luyện viên Lâm Ngọc là bè.

 

Khi bà nhận ra rằng tôi thực sự quyết định không ly hôn để nhận nuôi bé Nhạn, bà đã gọi điện cho Lâm Ngọc. Sau khi tôi có chứng chỉ, huấn luyện viên Lâm Ngọc tiếp tục đồng hành cùng chúng tôi đến các khu vực để tham gia đánh giá.

 

Tôi có chút lo lắng cho sức khỏe của bà, : “Sau khi em giải nghệ, tôi không có gì để giúp đỡ em. Em quyết định ly hôn, tôi không cần phải nghĩ cũng biết những năm qua em đã chịu đựng bao nhiêu uất ức. Bây giờ tôi còn chưa già, có chút uy tín, hoàn thành những việc năm xưa chưa với em trên bé cũng không tệ. Đứa trẻ này mạnh mẽ hơn em hồi xưa nhiều.”

 

Tôi không thể không khẽ và gật đầu. Sau đó chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn, gấp mười, gấp trăm lần so với những gì tôi phải đối mặt khi tập huấn và tuyển chọn ngày xưa. 

 

Nhưng giờ đây không còn ai có thể hạn chế tôi đưa bé Giang Nhạn đến sân khấu cao nhất. Hơn nữa bên cạnh tôi còn có một gia đình thật sự quan tâm và thương tôi và bé này. 

 

Điều khiến tôi vui mừng hơn cả là vấn đề tâm lý của bé Nhạn đã giải quyết. Khi chúng tôi gắn bó nhiều hơn, tham gia các cuộc tuyển chọn ngày càng nhiều, bé ấy bắt đầu chia sẻ với tôi nhiều điều trong lòng.

 

Hóa ra vấn đề tâm lý của bé xuất phát từ nỗi sợ bị loại sau thất bại trong cuộc thi, sợ rời khỏi đội nhảy cầu và không bao giờ nhảy cầu nữa. 

 

Với những lần khẳng định của tôi, rằng dù cuộc thi có thất bại, dù có thua người khác, tôi cũng sẽ không từ bỏ bé, vấn đề tâm lý của bé dần cải thiện.

 

Tôi cũng không ngừng nhắc nhở bé rằng tôi bắt đầu tập nhảy cầu từ tám tuổi và đến tận năm hai mươi mốt tuổi mới giành huy chương vàng Olympic đầu tiên trong đời. Một lần thắng thua không thể định nghĩa điều gì. Trong suốt hơn mười năm sự nghiệp tập luyện, kết quả sẽ không phụ lòng những người đã cống hiến hết mình.

 

Khi tôi ba mươi tuổi, bé Nhạn mười sáu tuổi. Cuối cùng bé đã lên sân khấu cao nhất thế giới. Sau khi vượt qua lo lắng và sợ hãi trong lòng, đứng trên ván nhảy thực hiện một cú nhảy khiến cả thế giới phải kinh ngạc.

 

Tiếng hoan hô vang dội khiến tôi hiểu ra rằng đam mê thực sự có thể vượt qua mọi khó khăn. Cô bé cũng khiến tôi nhận ra rằng: dù đã từng đi lạc đường, chỉ cần sẵn lòng thì vẫn luôn có thể bắt đầu lại từ đầu.

 

Bốn năm sau số huy chương của bé đã vượt qua tôi. 

 

Tôi dường như không còn gì để cho bé này nữa.

 

Suy nghĩ mãi, tôi đã gọi điện cho huấn luyện viên Lâm Ngọc: “Huấn luyện viên, em muốn đi thi chứng chỉ trọng tài nhảy cầu.”

 

Tôi muốn ở lại trên sân đấu, trên bàn thi đấu. Không để thế giới tôi thích rời xa khỏi tay mình.

 

(Còn ngoại truyện)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...