Lấy Lại Cuộc Đời [...] – Chương 9

"Đúng ."

 

Tôi vào gương, thấy mình mỉm đầy tự tin.

 

"Hùng Nhi, em là người có tài, sau này nhất định sẽ thành đạt, cả nhà Lưu chúng ta đều trông cậy vào em!

 

"Em xem, chỉ trong một tuần em đã có thể kiếm năm sáu vạn, nhiều hơn cả bố mẹ kiếm một năm.”

 

"Mấy hôm nay em không gặp may, em lấy một vạn này để ăn sinh lời, với tài năng của em, chỉ cần xoay tay là có thể có mấy chục vạn, đến lúc đó có thiếu một chút tiền này không?"

 

Lưu Hùng ngập ngừng một chút, rồi có vẻ hào hứng:

 

"Nhưng bọn họ đã không cho phép tao đánh bài nữa rồi, tao bị khóa tài khoản rồi!"

 

"Hùng Nhi, em ngốc rồi phải không?" Giọng tôi đầy ác ý, như rót đầy nọc độc vào từng chữ.

 

"Em có thể dùng tài khoản của bố mẹ mà."

 

……

 

Quả thật, Lưu Hùng không còn thúc giục tôi về nữa.

 

Tôi bảo cậu ta đừng với bố mẹ về chuyện tôi gửi tiền cho cậu ta, nếu họ biết chắc chắn sẽ không cho phép cậu ta tiếp tục đánh bạc, tôi cũng hứa mỗi tháng sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho cậu ta.

 

Lưu Hùng đồng ý ngay lập tức.

 

Khi tôi cúp điện thoại, tay tôi run lên, không phải vì sợ mà vì phấn khích.

 

Tôi sẽ không bao giờ quên câu của Lưu Khánh, rằng Lưu Hùng là người đã gọi Lưu Hải Trụ đến nhà.

 

Cả ba người bọn họ đều là kẻ chủ mưu trong vụ này, không ai thoát đâu!

 

Nhớ lại giọng hào hứng của Lưu Hùng, tôi lạnh lùng hừ một tiếng.

 

Thật là một tên ngốc không thể ngu hơn.

 

Nhưng trước kia tôi còn ngu hơn, đến mức tin rằng cái loại rác rưởi này là em trai ruột của mình.

 

Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi.

 

Những kẻ đã giẫm đạp lên cuộc đời tôi, nhất định phải trả giá cho hành của mình!

 

6

 

Chưa đến hai ngày, tôi bất ngờ thấy Lưu Hùng đăng một bức ảnh lên vòng bè trên WeChat.

 

Trong ảnh, cậu ta ngồi trên một chiếc xe điện, tay cầm chiếc iPhone đời mới nhất, phía sau xe là một trẻ với hình xăm kín chân, trông đầy vẻ ngổ ngáo.

 

Chú thích ảnh: "Đồ chơi mới, chuyện nhỏ thôi mà!"

 

Xem ra cậu ta lại nếm vị ngon ngọt rồi.

 

Tên ngốc này cầm tiền không đi trả nợ trước, mà lại đem đi tán , mua điện thoại.

 

Tôi chẳng hề ngạc nhiên khi cậu ta kiếm tiền.

 

Cờ bạc vốn dĩ là như , luôn cho người ta nếm chút ngọt ngào ban đầu, để rồi khiến họ lún sâu không thoát ra .

 

Chỉ có loại đầu đất như Lưu Hùng mới lao vào cờ bạc.

 

Nhưng cậu ta sẽ không vui lâu đâu.

 

Tôi đặt điện thoại xuống, trên tờ lịch lại đánh thêm một vòng tròn.

 

...

 

"Lưu Nhi, đây là tiền công tháng này của cháu, cầm lấy đi."

 

Sau giờ , ông chủ đếm bốn nghìn tệ đưa cho tôi, : "Cố gắng tốt nhé, dạo này cháu rất ổn đấy."

 

Tôi gật đầu: "Cảm ơn ông chủ."

 

Vì cửa hàng đôi khi nhận khá nhiều tiền mặt, ông chủ ngại đi gửi ngân hàng nên thường phát tiền lương luôn cho chúng tôi.

 

Tôi sợ mang tiền mặt nhiều không an toàn, định tìm một ngân hàng gần đó để gửi vào.

 

Đứng chờ đèn đỏ bên đường, tôi buồn chán xung quanh, chợt phát hiện một người phụ nữ đang qua đường có vẻ không ổn.

 

Dưới ánh nắng chói chang, mặt bà ấy trắng bệch, mỗi bước đi đều loạng choạng, trông như sắp ngã.

 

Đúng lúc đó, từ xa một chiếc xe lao tới, gần như sắp đ.â.m vào bà ấy.

 

"Cẩn thận."

 

Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể lao tới trước khi tôi kịp phản ứng, ôm lấy bà ấy đẩy mạnh về phía trước, cả hai ngã nhào xuống đất.

 

Chiếc xe sượt qua ngay sát bên chúng tôi!

 

Cú ngã tôi đau đến mức mắt tối sầm tôi cố nén đau đứng dậy, đỡ bà ấy qua đường.

 

Nhìn chiếc xe biến mất nhanh chóng, tôi mới hoàn hồn, mồ hôi túa ra dưới cái nắng gay gắt.

 

Thật may! Suýt chút nữa là bị đ.â.m rồi!

 

Nhưng vừa rồi mình sao thế, sao lại hành theo bản năng như ?

 

Tôi phủi bụi trên người, khẽ lay người phụ nữ đang ngồi trên đất: "Dì không sao chứ?"

 

Người phụ nữ bàng hoàng ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt, ánh mắt đầy cảm kích tôi: "Cảm ơn, cảm ơn ! Cô..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...