Tôi lau đi vệt m.á.u bên miệng, tập tễnh bước vào nhà, lấy đôi giày thể thao hôi rình của Lưu Hùng ra.
Đôi giày này gọi là gì “J”, giá hơn cả nghìn tệ một đôi.
Nhưng với Lưu Hùng, đây chỉ là một đôi trong số rất nhiều giày thể thao của cậu ta, chẳng có gì đặc biệt.
Mẹ tôi sẵn sàng bỏ ra nửa tháng lương để mua cho cậu ta một đôi giày lại vì 50 nghìn mà nghiền nát lòng tự trọng của tôi.
Tôi cắn chặt răng, mùi m.á.u tanh trong miệng cứ cuồn cuộn trào lên.
Tôi phải thi đại học!
Tôi phải rời khỏi đây!
Tôi phải thoát khỏi cái nhà này, thoát khỏi nơi này!
…
Nhưng khi đó, tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Tôi không biết rằng, bọn họ sẽ không bao giờ để một “nô lệ” trốn thoát.
Họ muốn vắt kiệt đến giọt m.á.u cuối cùng của tôi!
2
Từ ngày hôm đó, tôi lao vào học như điên.
Những lời chế giễu, mỉa mai của người khác, tôi đều bỏ ngoài tai, trong lòng chỉ ôm một hy vọng duy nhất.
Tôi phải rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.
Sáng sớm bốn giờ tôi đã dậy, tối mười hai giờ mới đi ngủ. Nhiều lần, tôi cảm thấy từng cơn đau nhói ở ngực.
Nhưng tôi không sợ, điều tôi sợ là mình không thể thoát ra khỏi đây.
Ông trời không phụ lòng người, vào một buổi chiều bình thường, chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng.
“Lưu Lai Đệ.” Cô chủ nhiệm mỉm , đưa tờ bảng điểm vừa in cho tôi, giọng mang theo chút :
“Em thi 634 điểm! Với điểm số này, em có thể đăng ký vào trường đại học 985 ở Đế Đô!”
Tôi ngây người cầm lấy tờ giấy, chăm chăm đến mức mắt cay xè mà không dám chớp.
Tôi sợ rằng chỉ cần chớp mắt, tờ giấy này sẽ biến thành một giấc mơ và tan biến.
“Lai Đệ.” Cô chủ nhiệm xoa đầu tôi, :
“Tri thức thay đổi vận mệnh, em đã thay đổi vận mệnh của chính mình!”
Ánh nắng ban trưa chói chang, tiếng ve ngoài cửa sổ thật ồn ào.
Khoảnh khắc này, tôi nắm chặt tờ bảng điểm, bỗng cảm thấy mắt cay xè, nước mắt trào ra.
Mười mấy năm trời như một cơn ác mộng, tôi không hiểu tại sao mình phải chịu đựng những đau khổ như thế.
Có lẽ đây là số phận của tôi.
Nhưng giờ đây, giữa bóng tối đã hé ra một tia sáng, tôi cuối cùng cũng thấy khả năng thay đổi số phận.
Trời sáng rồi.
Mùa hè năm đó, dù ngày nào tôi cũng phải xuống ruộng việc mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất vui.
Tôi mang theo một sự kỳ vọng thầm kín, hy vọng rằng khi bố mẹ thấy giấy báo nhập học của tôi, họ sẽ nở một nụ tự hào, mong họ sẽ khen tôi một câu “Làm tốt lắm.”
So với thành tích lẹt đẹt của Lưu Hùng, điểm số của tôi hoàn toàn đủ để họ nở mày nở mặt!
Nhưng tôi đợi mãi ở nhà, trái cũng không thấy, phải cũng không thấy.
Giấy báo nhập học của các khác đã đến, còn của tôi thì vẫn chưa.
Tôi bắt đầu sốt ruột, lo sợ bưu điện thất lạc mất giấy báo, liền đi hỏi mẹ tôi:
“Mẹ, mẹ có thấy giấy báo nhập học của con không?”
Mẹ tôi ngồi trên ghế sofa, gác chân, hờ hững :
“Tao xé rồi.”
“Cái gì?”
Tôi đứng sững, tưởng mình nghe nhầm.
“Mày là con , học đại học gì? Mau ở nhà việc nuôi em trai mày.”
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân đứng không vững, mắt tối sầm lại, suýt ngã gục.
Giấy báo nhập học của tôi đã bị xé.
Tôi không thể vào đại học.
Thế thì tôi sao rời khỏi đây ?
Những nỗ lực, những giọt m.á.u và nước mắt suốt bao năm, đều thành công cốc ư?
Mẹ tôi tôi còn đứng đó, nhíu mày quát:
“Còn đứng đấy gì, đi nấu cơm mau, em trai mày sắp về rồi đấy!”
Tôi đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng nữa, lập tức quay người chạy ra ngoài, khi vừa đến cửa, tôi đã đ.â.m sầm vào Lưu Hùng đang vội vàng đi vào.
“Con khốn, mày muốn c.h.ế.t à?”
Cậu ta túm tóc tôi, kéo mạnh tôi ra, rồi vội vã chạy đến trước mặt mẹ tôi, : “Mẹ, cho con mười vạn!”
Mẹ tôi đặt chân xuống đất, đứng phắt dậy.
“Mười vạn? Mày muốn mẹ mày c.h.ế.t à? Mày muốn mười vạn gì?!”
Lưu Hùng nuốt nước bọt, : “Mẹ đừng có quản, nhanh lên cho con!”
Bên trong, bố tôi cũng đi ra, vẻ mặt nghiêm túc : “Mười vạn không phải ít, mày muốn gì?”
Bạn thấy sao?