Lấy Lại Cuộc Đời [...] – Chương 18

Tôi run rẩy vén ống quần lên, lộ ra vết sẹo tròn dưới đầu gối.

 

Dì Thời mềm nhũn cả người, đột ngột ngồi xuống ghế sofa.

 

Sau đó, mặt bà ấy trắng bệch, run rẩy đưa tay về phía vết sẹo, có vẻ như muốn chạm vào lại không dám.

 

Nước mắt trên mặt bà ấy như không thể ngừng lại , từng giọt từng giọt rơi xuống thảm, loang ra những vết ố đậm.

 

"An An..." Bà ấy lẩm bẩm: "An An của mẹ..."

 

Tôi không biết nên gì, chỉ ngồi ngây ngốc trên ghế sofa.

 

Dì Thời đột ngột ôm lấy tôi, ôm rất chặt cũng rất nhẹ nhàng, như sợ tôi đau.

 

Tôi ngơ ngác để bà ấy ôm, đầu óc trống rỗng.

 

Sao lại có thể như ?

 

Làm sao có thể trùng hợp đến thế?!

 

Tôi đã một mình chiến đấu trong thế giới tăm tối này suốt mười tám năm, chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

 

Liệu vận mệnh có thực sự ưu ái tôi như không?

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể nào, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.

 

Tôi sợ dì Thờì sẽ thất vọng, nên định đẩy bà ấy ra để giải thích.

 

Nhưng bà ấy đã hoàn toàn sụp đổ, ôm chặt tôi khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào như thể muốn khóc ra hết tất cả sự tủi thân và đau khổ trong suốt những năm qua.

 

Tôi bị cảm này lây lan, chỉ biết nằm trong lòng bà ấy, im lặng rơi nước mắt.

 

Chỉ trong vài phút này, tôi tự dối lòng bảo mình, ít nhất hãy để tôi cảm nhận cảm giác có mẹ.

 

Bà ấy khóc gần mười phút, mãi mới dịu lại, lau nước mắt :

 

"Xin lỗi, mẹ quá , không con sợ chứ?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Bà ấy lau mặt, đứng dậy lại suýt ngã, tôi vội vàng đưa tay đỡ bà ấy.

 

Dì Thời lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh.

 

Tôi thấy trong album của bà ấy chỉ có vài bức ảnh, tất cả đều là của một nhỏ.

 

đó có nét giống tôi đến ba phần.

 

Dì Thời có vẻ đã xác định tôi chính là đứa con bà ấy bị mất, nắm tay tôi rơi nước mắt :

 

"Vết sẹo này là khi con ba tuổi, lúc đó con xuống cầu thang rồi bị ngã, va phải góc cầu thang, chảy rất nhiều máu, khóc rất lâu."

 

Tôi vào bức ảnh, thì thầm hỏi:

 

"Vậy con bị bắt đi như thế nào?"

 

"Con... con bị ôm đi khi mới năm tuổi, hôm đó bố mẹ dẫn con đi chơi ở công viên, con nhất định phải chơi cầu trượt, bố con đe dọa con rằng nếu còn chơi nữa thì sẽ bỏ con lại đây, bố con đi trước vài bước.

 

"Kết quả, khi bố con quay lại..."

 

Dì Thời nước mắt rơi lã chã, vẻ mặt đầy đau đớn.

 

"Khi bố con quay lại thì con đã không còn ở đó, con đã bị ôm đi."

 

"Bố mẹ đã tìm con suốt mười ba năm trời, mười ba năm... An An!"

 

Bà ấy ôm chặt tôi, che mắt khóc nức nở:

 

"Cuối cùng con cũng trở về rồi, mẹ đã tìm con khổ sở như thế nào, con không biết mẹ đã trải qua những gì đâu, mẹ đã muốn c.h.ế.t đi rồi!"

 

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng bối rối như một mớ hỗn độn, không thể phản ứng kịp.

 

Tôi chỉ có thể ngây ngốc : "Dì Thời, con không chắc con là con của dì đâu, chúng ta tốt nhất nên đi xét nghiệm ADN trước."

 

"Không sai đâu! Vết sẹo này mẹ một cái là nhận ra ngay, đây là vết sẹo mà mẹ đã bao nhiêu lần trong quá khứ!

 

"Nếu con sợ, mẹ sẽ đưa con đi xét nghiệm ngay bây giờ!"

 

Nói rồi, bà ấy gọi điện, vừa khóc vừa với người ở đầu dây bên kia:

 

"Ông Hà, con của chúng ta! Con đã tìm thấy rồi!"

 

Người ở đầu dây bên kia vài câu, dì Thời lau nước mắt :

 

"Lần này không sai đâu, ấy có vết sẹo trên chân! Chúng ta sẽ đi xét nghiệm ADN ngay, ông tìm người sắp xếp nhanh lên!"

 

Tôi như đang mơ, theo dì Thời đến trung tâm xét nghiệm, lấy mẫu m.á.u của tôi.

 

Dì Thời đã trả thêm tiền để nhanh, chỉ cần vài tiếng là có kết quả.

 

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước nhanh vào sảnh trung tâm xét nghiệm, quanh một lượt rồi trực tiếp chằm chằm vào tôi.

 

Biểu cảm của ông ấy vừa buồn vừa vui, lại như không thể tin vào mắt mình.

 

Dì Thời vội vàng bước tới, kéo người đàn ông đứng trước mặt tôi: "Đây là An An của chúng ta, ông Hà, con của chúng ta đi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...