8
Các cuộc gọi từ Lưu Hùng ngày càng dày đặc hơn.
Ban đầu, mỗi tháng một lần, sau đó là nửa tháng một lần, bây giờ cứ một tuần lại gọi.
Mọi cuộc gọi của cậu ta đều chỉ có một mục đích.
Đòi tiền.
Tôi nhấc máy, nhẹ nhàng :
"Alo, Hùng à?"
"Lưu Lai Đệ, mày còn tiền không? Tao dùng chứng minh thư của tao và của bố đi đánh bạc, nợ gần mười vạn rồi!
"Họ nếu tao không trả, họ sẽ gọi về nhà đấy!"
Giọng cậu ta có chút hoảng loạn.
Tôi thở dài.
"Hùng Nhi, chị không phải không muốn đưa tiền cho em mỗi tháng chị chỉ kiếm bốn nghìn, đều đưa cho em hết rồi…”
"Mười vạn, chị sao trả nổi. Nếu để bố mẹ biết, chắc chắn sẽ chửi c.h.ế.t em, em không nghĩ cách sao?"”
"Tao... mẹ nó cách gì! Toàn do bọn xui xẻo nhà mày khiến tao đen đủi thế này, mày không có tiền thì đi bán thân mà kiếm đi! Chị của Trương Thành đi bán một tháng còn kiếm hai ba vạn kìa!"
Tên súc sinh này.
Tôi hít một hơi sâu, cố nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng.
"Hùng Nhi, chị là chị của em mà, sao em có thể ... Hơn nữa chị cũng đâu có biết đường dây nào mà đi bán?"
"Mày là chị cái quái gì của tao, đồ vô dụng c.h.ế.t tiệt, chẳng gì! Giá như bố mẹ bán mày đi sớm thì còn kiếm chút tiền!" Những lời chửi rủa độc ác phả thẳng vào tai tôi.
"Mày còn bao nhiêu tiền thì gửi ngay cho tao! Nhanh lên!" Cậu ta mất kiên nhẫn thúc giục.
Số tiền hơn một vạn tôi tích cóp giờ chỉ còn lại hai ba nghìn số tiền này không thể để cậu ta lấy không.
Tôi cố buột miệng : "Hùng Nhi, chị còn ba nghìn, lát nữa chị chuyển hết cho em."
"Nhưng mà..." Khóe miệng tôi nhếch lên, đối diện với điện thoại nở một nụ méo mó.
"Em tuyệt đối không dùng chứng minh thư của mẹ để gỡ gạc nữa đâu."
...
Tôi cúp điện thoại, trong lòng chắc chắn rằng kế hoạch đã thành công.
Giờ đây, Lưu Hùng chắc chắn sẽ lấy chứng minh thư của Vương Diễm Linh để tiếp tục "gỡ gạc."
Việc tôi cần bây giờ là kiếm thật nhiều tiền, đưa cho cậu ta bao nhiêu cũng tuyệt đối không để cậu ta có cơ hội thoát ra.
Hiện tại, số tiền vài chục vạn vẫn còn quá ít.
Tôi phải khiến cậu ta chơi mãi, chìm sâu vào vực thẳm không đáy, vĩnh viễn không ngóc đầu lên !
...
Tôi bắt đầu lao vào kiếm tiền, cày cuốc không ngừng nghỉ.
Ban ngày, tôi rửa bát trong nhà hàng, buổi tối lại thêm ca đêm tại cửa hàng tiện lợi. Thứ Bảy, Chủ nhật khi nghỉ, tôi Lai Đệ giúp việc theo giờ, dọn dẹp nhà cửa cho người ta.
Cứ thế việc điên cuồng, mỗi tháng tôi đã có thể kiếm gần một vạn.
Ngoài những khoản cần thiết cho cuộc sống, tôi không tiêu một đồng nào, toàn bộ số tiền còn lại tôi đều để dành, chuẩn bị đưa cho Lưu Hùng để "gỡ gạc."
Lần này vận may của Lưu Hùng khá tốt, số tiền ba nghìn tôi đưa cho cậu ta đủ để cậu ta không gọi điện trong suốt một tháng.
Nhưng tôi không cần nghe ngóng nhiều, chỉ cần trang cá nhân của cậu ta là rõ.
Cậu ta không chút do dự khoe số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, hơn năm vạn tệ.
"Chỉ là trò chơi thôi."
Tôi bật lạnh lẽo: "Đúng là tên ngu ngốc. Hắn thật sự nghĩ những kẻ trên mạng đều là người tốt, sốt sắng đem tiền đến cho hắn sao?"
Đưa cậu ta năm vạn là để từ đó rút ra năm mươi vạn, thậm chí năm trăm vạn!
Lý lẽ đơn giản như mà cậu ta cũng không hiểu, lại còn ngây ngô nghĩ người khác đều là nhà từ thiện.
Cứ chờ xem, chưa đầy một tuần, năm vạn đó sẽ bị mất sạch.
Mọi chuyện đúng như tôi dự đoán, chỉ vài ngày sau, Lưu Hùng lại gọi điện thoại tới.
Nhưng lần này, người chuyện không phải là cậu ta mà là Vương Diễm Linh.
Tôi vừa nhấc máy chưa kịp gì thì đã bị chửi rủa thậm tệ.
Những lời lẽ thô tục đến mức tôi cũng cảm thấy tai mình bị bẩn, tất cả những lơi·hạ tiện nhất đều bị lôi ra chửi.
...
Bạn thấy sao?