Tôi vừa ngồi, một người đã tiến lại gần: “Chị ơi? Chị cho tôi xin WeChat nhé?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Lam đã vẫy tay xua: “Gọi bậy gì đó, gọi chị dâu.”
Người kia trêu: “Chị dâu hay chị thì có khác gì? Nói thật đi, Giang Lam, chỉ có mình cậu gọi là chị đúng không?”
Giang Lam liếc mắt, hỏi ngược: “Có ý kiến gì à?”
“Không không, vợ cậu, bọn tôi gì dám ý kiến.”
Không để ý đến họ, Giang Lam ngồi xuống cạnh tôi, mở điện thoại, đưa qua: “Chị, xem muốn ăn gì?”
Bạn của Giang Lam, tuổi tác tương đương , ai nấy đều thân thiện, tuy là người xa lạ, câu chuyện cứ nối tiếp không dứt.
Thêm vào đó, Giang Lam chăm sóc tôi khá chu đáo.
Bầu không khí cũng dễ chịu, ít nhất tôi cảm thấy ổn.
Sau một lúc trò chuyện, tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Chuyện “ba bận” thì ai cũng không tránh .
Chỉ là tôi không ngờ, ở bên ngoài nhà vệ sinh, lại nghe một… ừm, bí mật về Giang Lam.
Người ta hay nhà vệ sinh là nơi dễ xuất hiện tin đồn. Không ngờ trong quán cà phê, cũng có thể nghe một màn như .
Người chuyện là hai người của Giang Lam.
Họ đang trong nhà vệ sinh nam.
Vì cách âm không tốt, tôi đứng rửa tay mà nghe rõ mồn một.
“Ê, mày có thấy vợ Giang Lam trông quen quen không?”
“Có, giống cũ của nó, Lý Dao.”
“Suýt quên mất tên cổ luôn, mày nhắc mới nhớ, tên cũng giống thật.”
“Chậc, thế tức là Giang Lam tìm một bản sao của Lý Dao à?”
“Ai biết, chuyện của người giàu, tụi mình đâu hiểu nổi, haha.”
“Nhưng gì thì , Thẩm Yêu Yêu đẹp hơn Lý Dao.”
“Dù đẹp hơn cũng đâu bằng ‘ánh trăng sáng’ trong lòng người ta.”
“Đúng , hồi đại học, Giang Lam còn mơ thấy Lý Dao nữa mà, haha.”
“Thằng này đúng là si cực điểm.”
“Nói mới nhớ, Lý Dao hình như đã về nước rồi?”
“Nghe đâu là thế. Vậy Giang Lam và Thẩm Yêu Yêu chắc sắp ‘toang’ nhỉ?”
Nói xong, bọn họ lên .
Tiếng ấy như chế giễu tôi, rằng tôi không biết tự lượng sức mình.
Thực ra, giữa tôi và Giang Lam vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch. Anh ta đối với cũ ra sao, hay liệu có phải vì tôi giống người cũ mà chọn tôi, cũng không ảnh hưởng gì đến thỏa thuận này.
Nhưng không hiểu sao, tâm trạng tôi lại chùng xuống.
Như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, khiến tôi khó thở.
Thậm chí, tôi còn hơi muốn khóc.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng chịu ấm ức như .
Chứ tuyệt đối không phải vì… những suy nghĩ nhỏ nhoi khác.
12
Tôi quay lại chỗ Giang Lam sau khoảng hai mươi phút.
Giang Lam có vẻ lo lắng hỏi: “Sao lâu thế?”
“Ừ.” Tôi hờ hững đáp, rồi : “Mấy cứ chơi tiếp đi, tôi với Dương Nguyệt đi dạo phố đây.”
Chuyện này vốn đã nằm trong kế hoạch.
Giang Lam khựng lại một chút, rất nhanh, : “Tôi đi cùng.”
Tôi há miệng, định từ chối, trước khi kịp , Giang Lam đã đứng dậy, vẫy tay chào bè: “Tôi đi nhé, hẹn lần sau.”
Có lẽ… tôi cũng không thật sự muốn từ chối.
Thế là, chuyến dạo phố của hai người bọn tôi biến thành chuyến đi của ba người.
Dương Nguyệt là một tín đồ mua sắm chính hiệu.
Vừa vào trung tâm thương mại, ấy đã như cá gặp nước.
Cô còn kéo tôi cùng đi thử đồ, còn Giang Lam thì không phàn nàn, cứ đi theo một người đồng hành tận tụy.
Dương Nguyệt chọn cho tôi một chiếc váy, rồi đẩy tôi vào phòng thử đồ.
Thiết kế váy rất tinh tế, chỉ là hơi khó mặc.
Tôi loay hoay chỉnh, đầu óc đã nghĩ xa xôi.
Anh ta tìm đến tôi, có phải vì tôi trông giống cũ của ấy không?
Cũng phải, nếu không, một nhân viên quèn như tôi, sao đáng để Thái tử của một tập đoàn lớn ý?
Thật ra, tôi rất muốn hỏi thẳng Giang Lam.
Nhưng vấn đề là…
Tôi và Giang Lam, rốt cuộc có thể coi là quan hệ gì đây?
Tôi không phải vợ ta, cũng không phải ta, cùng lắm chỉ là một đối tác hợp tác.
Tôi hoàn toàn không có tư cách để hỏi những câu liên quan đến cảm.
Tôi thở dài nặng nề.
Sau khi chỉnh xong chiếc váy, tôi kéo rèm ra và bước ra khỏi phòng thử đồ.
Dương Nguyệt đang đứng trước gương, khi thấy tôi bước ra, lập tức lườm một cái rõ to.
“Thẩm Yêu Yêu, hôm nay hồn em để quên ở nhà à? Mặc kiểu gì thế này?” Dương Nguyệt vừa , vừa tiến tới chỉnh lại cho tôi.
Tôi gượng , cảm thấy hơi ngại.
Dương Nguyệt là thân lâu năm của tôi, chút cảm nhỏ của tôi sao có thể thoát mắt ấy.
Nhìn tôi, không nhiều, chỉ sau khi chỉnh váy xong thì bất ngờ đặt tay lên eo tôi.
“Eo vẫn thon thế.” Dương Nguyệt vẻ mặt phóng đại.
Sau đó, tay lại chuyển lên ngực tôi, bóp một cái.
“Ngực vẫn to thế.” Cô đầy vẻ tận hưởng.
Cuối cùng, Dương Nguyệt thở dài một cách đầy khoa trương: “Thật muốn ngày nào cũng ôm em ngủ quá, tiểu tinh.”
Tôi: “…”
Tôi bị chọc , ngay sau đó lại giả vờ như một thiếu nữ nhà lành bị trêu ghẹo, lặng lẽ đưa tay ôm lấy ngực: “Lưu manh, tránh ra.”
Dương Nguyệt , sau đó đẩy tôi đến trước gương: “Yêu Yêu của chúng ta vẫn xinh đẹp như thế.”
Tôi vào gương, thấy bản thân cũng theo.
13
Có Dương Nguyệt ở bên, chút cảm giác buồn bã của tôi gần như tan biến.
Chỉ là, khi Dương Nguyệt rời đi, tôi và Giang Lam lại cùng ngồi trong xe, cảm giác khó chịu và lúng túng liền trở lại.
Suốt đường về, chúng tôi đều im lặng, cho đến khi xe dừng dưới nhà tôi.
“Tôi đi đây.” Tôi chào qua loa rồi nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.
“Chờ đã.” Giang Lam bỗng gọi, sau đó cũng bước xuống xe.
Tôi quay lại , hơi khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Giang Lam tôi, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, để lộ vẻ mặt quen thuộc những ngày qua, giọng ấm ức: “Chị.”
Chỉ một tiếng “chị” ấy, tim tôi lại khẽ rung lên.
“Thật ghen tị với thân của chị.” Giang Lam .
Tôi: “?”
“Cô ấy chạm vào eo chị, còn cả…” Ánh mắt dần dừng lại trước ngực tôi.
Cuối cùng, thở dài: “Tôi cũng muốn.”
Muốn gì?
Ôm… á, ho khan!
Tôi: “…”
Giang Lam, đúng là lưu manh!
Anh đã từ chàng ngốc đáng , tiến hóa thành kẻ hay nũng nịu, giờ đã bước vào hàng ngũ lưu manh rồi sao?
Giang Lam tiến lên hai bước, theo phản xạ, tôi lùi lại một bước. Nhưng khi tôi định lùi thêm, tay đã đặt nhẹ lên eo tôi.
“Chị, tôi có thể ôm chị một cái không?” Giang Lam hỏi.
Tôi sững người.
Nhìn vào đôi mắt của , tôi theo phản xạ định gật đầu, một chữ “Được” đã gần thoát ra khỏi miệng, tôi lại nuốt ngược vào.
Thật ra, tôi không hoàn toàn vô cảm.
Những hành này của Giang Lam đã vượt xa việc đóng kịch để lừa gia đình ấy.
Vậy nên—
“Giang Lam, thích tôi sao?” Tôi bỗng mở miệng, thẳng thắn hỏi.
Tôi không thể hỏi về chuyện cũ. Nhưng câu hỏi này, tôi có quyền hỏi chứ?
Giang Lam lần này thực sự sững người.
Một lúc lâu sau, mới bật , có chút bất lực: “Chị, chị thật là…”
“Chị, tôi…”
Nhìn miệng Giang Lam sắp ra câu trả lời, tôi bất ngờ cắt ngang lời .
“Tôi phải về rồi.”
Giang Lam: “?”
Nói xong, tôi quay người bỏ chạy. Có lẽ Giang Lam cũng không ngờ tôi lại thế — chạy thẳng một mạch.
Khi đã chạy ra xa, tôi mới quay đầu lại.
Giang Lam vẫn đứng ở cửa.
Thấy tôi quay đầu, mỉm , vẫy tay với tôi.
Tôi mím môi, lạnh lùng quay lưng bước đi.
Tôi không thể hỏi chuyện cũ, và tâm trạng đang khó chịu. Tôi nhất định không để mình khó chịu một mình, phải kéo Giang Lam — kẻ đầu sỏ này — chịu chung!
14
Hôm sau vẫn là cuối tuần.
Ban đầu, tôi định nằm lười cả ngày ở nhà.
Nhưng không thể ngờ, danh sách bè trên WeChat của tôi nhảy ra một lời mời kết .
Lời nhắn: Tôi là cũ của Giang Lam, Lý Dao.
Tôi: “?”
Cái gì đây?
Hôm qua vừa nghe , hôm nay đã tìm đến rồi?
Với tâm lý tò mò, tôi chấp nhận lời mời.
Vừa đồng ý, Lý Dao đã gửi tin nhắn.
“Gặp nhau một lát nhé.”
Phía sau còn kèm theo một địa chỉ.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu. Lý trí mách bảo tôi không nên quan tâm người phụ nữ này, tay tôi lại nhanh hơn cả đầu, đã nhắn lại: “Được.”
Tôi: “…”
Tay tôi, đúng là có suy nghĩ riêng.
Lý Dao hẹn ở một quán trà.
Khi tôi đến, ấy đang pha trà.
Động tác rất tao nhã, qua đã thấy khí chất và tầm vóc không giống người thường.
Thấy tôi, ấy mỉm : “Đến rồi? Mời ngồi.”
Khi tôi ngồi xuống, ấy tự tay rót một ly trà nhỏ, đưa đến trước mặt tôi: “Thử đi.”
Tôi nhận lấy không uống, đặt luôn xuống bàn.
“Cô Lý tìm tôi có chuyện gì không?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Lý Dao nhẹ, : “Tôi nghe Giang Lam kết hôn rồi, mà người đó lại rất giống tôi, nên muốn gặp xem sao.”
Tôi khẽ nhíu mày.
Tôi không thích cách ấy chuyện.
Lý Dao vẫn tiếp tục: “Tôi không biết tại sao Giang Lam lại như , tôi nghĩ, như thế này không công bằng cho , cũng không công bằng cho tôi. Tôi vẫn ấy. Lần này trở về, tôi vốn dĩ muốn tranh thủ một lần nữa. Chỉ là không ngờ…”
“Anh ấy lúc nào cũng , luôn không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Vì điều này, tôi xin thay ấy lời xin lỗi với .”
Lý Dao nhẹ, vẻ như đang bao dung cho sự ngang bướng của Giang Lam.
Toàn thân tôi cảm thấy khó chịu.
Thấy tôi im lặng, Lý Dao vẫn mỉm , sau đó lấy ra một tấm séc, đẩy đến trước mặt tôi.
“Cô Thẩm, đây là một chút bồi thường cá nhân từ tôi. Chủ rời đi vẫn tốt hơn để Giang Lam đề nghị.”
Bạn thấy sao?