Thái tử tập đoàn tìm đến tôi.
“Làm tôi, lừa bố tôi khoản phí chia tay, chia đôi năm mươi năm mươi.”
Tôi đồng ý.
Rồi…
Chủ tịch đưa tôi một tấm séc.
“Một tỷ, kết hôn với con trai tôi.”
01
Một tháng trước, Thái tử tập đoàn – Giang Lam tìm đến tôi.
“Giả tôi, bố tôi để chúng ta chia tay chắc chắn sẽ đưa phí chia tay.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác ta.
“Ít nhất cũng từ mười triệu tệ trở lên, còn có thể mặc cả, số tiền lấy , chúng ta chia đôi!” Giang Lam tiếp tục, “Ít nhất cũng có năm triệu tệ, không?”
Với đạo đức cá nhân của tôi, chắc chắn là không .
Nhưng nghĩ đến số tiền lớn như …
Tôi đáng xấu hổ mà lòng.
Nhưng tôi vẫn có chút thắc mắc.
“Giang thiếu, thiếu tiền à?” Tôi hỏi.
Công ty tôi là một tập đoàn niêm yết, Giang Lam với tư cách là Thái tử gia, cái gì cũng thiếu, tiền thì không. Tôi thật sự không hiểu.
Giang Lam tôi, thở dài: “Cô không hiểu đâu.”
Tôi không hiểu, tôi tò mò mà.
“Giang thiếu, thử xem nào.”
“Gia đình muốn tôi kết hôn liên minh, tôi đang tính đào hôn.” Giang Lam .
Tôi hiểu rồi.
Giang Lam mà đào hôn, chắc chắn chủ tịch sẽ cắt nguồn tài chính của ta. Vậy nên, Giang Lam cần đưa ra chiêu này để moi tiền.
“Cô đi, không?” Giang Lam hỏi lại.
“Lừa người ta thì không hay đâu nhỉ?” Tôi ngập ngừng. Nhưng ngay sau đó, tôi liền ngay: “Làm!”
Năm triệu tệ đấy.
Không phải tôi muốn lừa người, thật sự là Giang Lam trả giá cao quá!
Vì tiền, chúng tôi nhanh chóng hợp tác.
Để thuyết phục chủ tịch, trong tháng tiếp theo, tôi và Giang Lam bắt đầu đóng vai một cặp đôi đương nồng nhiệt.
Mỗi ngày Giang Lam gửi một bó hồng đỏ đến quầy lễ tân công ty, đứng chờ tôi tan ở cổng công ty, dù tôi thêm đến nửa đêm, ta cũng đợi đến nửa đêm.
Ba bữa ăn đều là đồ giao từ khách sạn năm sao, sau ăn còn có trái cây.
Nếu không biết trước là giả, chắc tôi cảm đến khóc.
Diễn như suốt một tháng, cuối cùng chủ tịch cũng không chịu nổi.
Nhận cuộc gọi trực tiếp từ thư ký của chủ tịch, hẹn tôi tại một quán cà phê gần công ty, tôi biết mình sắp thành một quý giàu có rồi.
Để diễn xuất thêm chân thật, tôi trang điểm một kiểu “yếu đuối đáng thương” để có thể đòi nhiều phí chia tay hơn.
Nhưng tôi không ngờ, sự việc dường như có chút bất ngờ.
Chủ tịch đúng là đưa tôi một tấm séc, ông ấy …
“Một tỷ, kết hôn với con trai tôi.”
“Hả?” Nước mắt tôi cố nén bao lâu nay bỗng nghẹn lại trong mắt.
Cả nhà các người, suy nghĩ sao mà khác thường ?
Chủ tịch tôi, đầy bí ẩn: “Kết hôn, một tỷ, mỗi tháng thêm năm triệu chi phí sinh hoạt; sinh một đứa con, thưởng mười tỷ, mỗi tháng thêm mười triệu phí nuôi con.”
Tôi sững sờ luôn.
02
Tôi với vẻ mặt hoang mang về cuộc đời, tìm đến Giang Lam.
“Sao rồi? Lấy bao nhiêu?” Giang Lam vừa thấy tôi đến đã háo hức hỏi.
Tôi không trả lời, chỉ đưa tấm séc trong tay cho ta.
Giang Lam một cái, sững sờ luôn.
“Sao chỉ có một triệu? Tôi chỉ đáng giá một triệu thôi sao?”
Tôi thở dài ta: “Anh, còn đáng giá hơn nghĩ nhiều.”
Giang Lam: “Hả?”
“Đây chỉ là tiền đặt cọc.” Tôi đáp.
Giang Lam tò mò: “Vậy tổng là bao nhiêu?”
“Một tỷ.”
Giang Lam kinh ngạc: “Trong mắt ông già, tôi đáng giá đến thế cơ à?”
“Không phải giá để chia tay, mà là giá để kết hôn.” Tôi ta, vẻ mặt nặng nề, “Kết hôn, một tỷ.”
Năm triệu của tôi, thế là tan biến.
Trái tim tôi đau đến khó thở.
“Tôi nghi ngờ chủ tịch đã thấu kế hoạch của chúng ta, nên dùng cách ‘gậy ông đập lưng ông’.”
Giang Lam lại đập bàn, ngay: “Vậy thì ta dùng kế ngược lại.”
Tôi: “Hả?”
Anh ta tôi, ánh mắt đầy vẻ cảm sâu đậm: “Chúng ta kết hôn.”
Được rồi, tôi nghi ánh mắt ta tôi thực chất là đang số tiền.
“Chúng ta kết hôn trước, lấy một tỷ, rồi ly hôn. Mặc dù sẽ thành đã qua một đời chồng, sẽ có ngay năm mươi triệu!”
Tôi cũng phấn khích hẳn.
Năm mươi triệu!
Chỉ cần kết hôn rồi ly hôn thôi mà!
“Kết!”
Thế là chúng tôi nhất trí, mỗi người về nhà lấy sổ hộ khẩu, lao thẳng đến cơ quan đăng ký kết hôn.
Một tiếng sau, chúng tôi đứng trước cửa cơ quan, mỗi người cầm trên tay một cuốn giấy chứng nhận kết hôn mới tinh.
Thật lòng mà , tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi, một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ, lại kết hôn thế này sao?
Chưa kịp định thần, Giang Lam đã bên cạnh thúc giục: “Mau, tìm bố tôi lấy tiền.”
Đúng rồi, đây mới là việc quan trọng.
Chủ tịch đã để lại số điện thoại, tôi lập tức gọi ngay.
“Xin chào, Thẩm.” Đầu dây bên kia vang lên giọng của thư ký chủ tịch.
Tôi đột nhiên căng thẳng hẳn.
“Thư ký Triệu, tôi và Giang… Lam đã đăng ký kết hôn rồi.”
Bên kia đầu dây bỗng nhiên im lặng.
Có lẽ ta cũng bị tốc độ của chúng tôi cho sốc.
Một lát sau, giọng thư ký Triệu mới trở lại: “Cô Thẩm chờ chút, tôi chuyển máy cho chủ tịch.”
Thư ký Triệu việc rất nhanh, ngay lập tức máy chuyển đến tay chủ tịch.
“Đăng ký rồi? Tiểu Thẩm, hiệu suất của rất tốt, tập đoàn chúng ta cần những người như .” Chủ tịch .
Tôi gượng: “À, chủ tịch, lời hứa của ông trước đây vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Còn, đương nhiên còn. Cô đến thẳng văn phòng tôi, tôi sẽ viết séc cho .” Chủ tịch trả lời vô cùng sảng khoái, trước khi cúp máy còn không quên dặn thêm: “Nhớ mang theo giấy kết hôn.”
Suy nghĩ một chút, ông ấy bổ sung: “Và cả Giang Lam.”
03
Tôi và Giang Lam bước vào văn phòng chủ tịch.
Nhìn tấm giấy chứng nhận kết hôn mới tinh, chủ tịch vui vẻ hẳn.
“Chuyện tốt, chuyện tốt.” Vừa , ông vừa đưa tấm séc đã chuẩn bị sẵn vào tay tôi: “Đây là sính lễ.”
Tôi đứng đơ người.
Hóa ra “một tỷ” là số tiền này.
Nhưng giờ chuyện đã đến nước này, số tiền này, tôi chắc chắn phải nhận rồi.
Thấy tôi nhận séc, chủ tịch vui vẻ tiếp: “Tối nay về nhà ăn cơm cùng gia đình nhé.”
Tôi không đồng ý .
Nhưng không dám từ chối trực tiếp trước mặt chủ tịch, tôi đành nháy mắt ra hiệu cho Giang Lam.
Giang Lam rất hiểu ý, lập tức lên tiếng: “Bố, đừng phiền không gian riêng của chúng con.”
Chủ tịch vẫn không giận, đầy khoan dung: “Không phiền, không phiền. Chỉ là dẫn Tiểu Thẩm về ra mắt mọi người, đã đăng ký rồi, thì phong bao gặp mặt của gia đình không thể thiếu.”
Nghe đến đây, Giang Lam lập tức thay đổi thái độ: “Được, chúng con sẽ về.”
Tôi kinh hãi Giang Lam.
Nhưng Giang Lam đã nắm lấy tay tôi, quay sang chủ tịch : “Con và Yêu Yêu đi mua chút đồ trước.”
Nói xong, không cho tôi cơ hội từ chối, ta kéo tôi rời khỏi văn phòng.
Vì xung quanh có người, tôi không tiện gì nhiều. Đợi vào thang máy, tôi lập tức giật tay khỏi Giang Lam.
“Sao vừa rồi lại đồng ý? Nhỡ lộ tẩy thì sao?”
Giang Lam tôi, ranh mãnh: “Phong bao gặp mặt chắc chắn rất hậu hĩnh, không lấy thì phí.”
Tôi: “…”
Nghe cũng có lý.
Nhưng vẻ mặt Giang Lam, tôi cảm giác như mình bị ta kéo vào một cái bẫy.
Tôi lờ mờ nhận ra, hình như mình đã bị lừa.
Người bị lừa chính là Giang Lam.
Còn tôi, chắc chỉ là kẻ xui xẻo bị vạ lây.
04
Cuối cùng, tôi vẫn theo Giang Lam về nhà họ Giang.
Nghe người dự định kết hôn liên minh với Giang Lam là tiểu thư của một tập đoàn lớn.
Còn tôi thì sao?
Thẩm Yêu Yêu, một dân văn phòng 996, bố mẹ là công nhân về hưu bình thường.
Tim tôi đập thình thịch, lo lắng không yên.
Nhưng thực tế thì…
“Đây là Yêu Yêu à, xinh quá! Lại đây, đây là quà gặp mặt của bà nội.”
Một chiếc vòng ngọc bích, thôi cũng biết là cực kỳ đắt giá, đã đeo lên cổ tay tôi.
“Yêu Yêu lại đây, đến chỗ mẹ nào, đây là của mẹ.”
Tôi lại nhét vào tay một tấm thẻ.
“Vợ của Giang Lam xinh đẹp quá, đây là quà của .”
Tôi lại tặng một bộ trang sức.
…
Cả buổi ra mắt gia đình là cảnh Giang Lam dẫn tôi đi chào từng người, tôi ngoan ngoãn gọi từng tiếng, và ai nấy đều tươi rói, nhét quà vào tay tôi.
Mỗi người ra tay còn hào phóng hơn người trước.
Đến khi nhận xong một vòng, tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Gia đình họ Giang sau này có kiện tôi tội lừa đảo rồi tống tôi vào tù không đây?
Khi đến tiền, tôi không run.
Nhưng giờ, tôi bắt đầu hoảng.
Chính là vì thái độ của gia đình họ Giang.
Tôi ôm cảm giác bất an ấy, ngồi cạnh Giang Lam, nở nụ cứng đờ, đối phó với những câu hỏi của các trưởng bối nhà họ Giang, cuối cùng cũng chịu đựng qua bữa tối đầy khó khăn.
Ngay khi bữa tối vừa kết thúc, tôi bắt đầu nháy mắt ra hiệu cho Giang Lam.
Giang Lam không thèm để ý.
Mười phút sau, tôi trực tiếp đưa tay, véo mạnh vào đùi ta một cái.
Cuối cùng ta nhăn mặt vì đau, quay đầu lại tôi với vẻ ngơ ngác.
“Sao em véo ?”
“Đi! Nhanh lên, đi mau!”
Chúng tôi trao đổi ánh mắt, cố gắng hiểu ý của nhau.
May thay, Giang Lam hiểu ý tôi.
“Ông bà, bố mẹ, cũng muộn rồi, con đưa Yêu Yêu về trước nhé.” Giang Lam rồi đứng dậy.
Tôi cũng nhanh chóng đứng lên.
Phải tranh thủ chuồn thôi.
Tuy nhiên, ông nội Giang chống gậy, gõ mạnh xuống sàn: “Đi gì mà đi? Ở đây chẳng thiếu phòng cho hai đứa. Yêu Yêu lần đầu đến nhà, tối nay cứ ở đây đi.”
Giang Lam bất lực tôi, tỏ vẻ cũng không gì .
Tôi: “…”
Bạn thấy sao?