Lâu Ngày Gặp Lại – Chương 6

"Dù cho Doanh Doanh và Cố Thần đã chia tay, thì quan hệ giữa hai nhà vẫn còn đó."

Cố Thấm khoanh tay trước ngực, chị ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo quen thuộc: "Dù thế nào, em cũng không nên để Cố Thần nhắm vào ấy."

Tôi sững lại vài giây, rồi chợt hiểu hàm ý trong lời của chị ta.

Cố Thần đã từ bỏ vai diễn trong bộ phim mới của Châu Doanh, đồng thời với tư cách là nhà đầu tư thì cũng rút vốn khỏi dự án.

Lúc này, tôi mới hiểu ý nghĩa thực sự của những lời đêm qua.

Sau khi họ rời đi, tôi lại ôm An An mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì sắp đến kỳ kinh nguyệt, cộng thêm quá nhiều chuyện xảy ra gần đây khiến tôi mệt mỏi, tôi đột nhiên đổ bệnh.

Đến tối, khi Cố Thần quay về thì tôi đã đau đến mức mồ hôi túa đầy trán.

Anh lập tức giao An An cho trợ lý rồi đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi ngồi trên hành lang bệnh viện chờ .

Không biết đã qua bao lâu, ánh đèn hành lang vẫn sáng rực như ban ngày.

Cố Thần ngược sáng đi về phía tôi. Anh quỳ một chân xuống trước mặt tôi, giọng dịu dàng đến lạ: "Trình Hoan, An An thật sự là con ruột của em sao?" Tôi đột ngột ngẩng đầu lên.

"Bác sĩ em bị đau bụng kinh, còn bảo rằng sau này có con xong thì có thể giảm hẳn." Anh thẳng vào mắt tôi, nhẹ giọng hỏi: "Hoan Hoan, em chưa từng sinh con, đúng không?"

Đầu ngón tay tôi lạnh buốt.

Cố Thần siết chặt tay tôi, từng lời chậm rãi mà kiên định: "Hãy cho biết sự thật, không?"

Ánh mắt trong veo và sáng rực.

Cuối cùng tôi cũng đành gật đầu.

Năm thứ hai sau khi chia tay Cố Thần, tôi rời đi và đến một đất nước xa lạ để tìm kế sinh nhai, sau đó tôi quen biết một cặp vợ chồng người Hoa.

Sau một năm thân thiết, chúng tôi trở thành bè rất tốt.

Nhưng một vụ sập nhà đã cướp đi sinh mạng của họ.

An An, đứa trẻ duy nhất sống sót đã trở thành nhi.

Họ vốn dĩ đều là trẻ mồ côi, không có người thân thích nơi đất khách quê người. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể giữ lại đứa trẻ vừa mới vài tháng tuổi ấy bên mình.

Để tránh những phiền phức không đáng có, cũng để An An có một môi trường lớn lên bình thường nhất, tôi chọn cách giấu đi sự thật này.

"Tại sao không cho biết?" Cố Thần thở dài, "Hoan Hoan, em vẫn không tin ."

"Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi," ôm tôi vào lòng, "Từ nay về sau, An An chính là con của chúng ta. Đợi đứa nhỏ lớn lên, đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ cho con biết sự thật."

Nói đến đây, Cố Thần bỗng bật : "Sớm biết thì đã không ghen một cách vô nghĩa rồi."

Tôi cũng bật , nước mắt lăn dài trên má: "Anh cũng biết mình vô lý à?"

"Sai rồi, sai rồi," vội nhận lỗi, "Từ giờ sẽ bù đắp cho An An, không bao giờ như thế nữa."

Trên đường về, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, trải dài khắp con đường phía trước.

 

13

Nghỉ ngơi xong, Cố Thần tổ chức một buổi họp báo.

Trên màn hình lớn, vẫn như mọi khi, dáng vẻ cao lớn như tùng bách, khi thì đôi mắt sẽ ánh lên những vì sao.

Anh cầm micro, chậm rãi kể lại câu chuyện của chúng tôi.

Mãi đến lúc đó, tôi mới biết đã đánh đổi bao nhiêu để tìm tôi suốt những năm qua.

"Tôi hối hận vì ngày đó không đủ kiên định. Nếu tôi vững vàng hơn thì có lẽ tôi và Hoan Hoan đã kết hôn từ lâu rồi."

Giọng Cố Thần trầm thấp, từng câu đều dứt khoát, mạnh mẽ.

"Nhưng trải qua chừng ấy năm, tôi càng hiểu rõ rằng của chúng tôi là thuần khiết, là giản đơn. Tôi biết có rất nhiều lời đàm tiếu bên ngoài, nghi ngờ vị hôn thê của tôi chọn tôi vì những lý do khác."

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp:

**"Hôm nay, tôi muốn rõ một điều. Từ đầu đến cuối, tôi và Trình Hoan luôn đồng điệu về tinh thần. Cô ấy mạnh mẽ, quyết đoán, dám những điều người khác không dám. Ánh sáng của ấy đủ rực rỡ để khiến tôi rung .

Tôi ấy, từ cái đầu tiên, và mãi mãi không đổi thay."**

Dưới màn hình, bình luận liên tục nhảy lên:

"Biết ngay là có gì đó mờ ám mà! Giờ thì rõ rồi, không phải người bình thường mà là hôn thê luôn!"

"Vậy là chị Hoan của chúng ta trốn đi nuôi con hả? Trời ơi, chất quá!"

"Aaaa, cuối cùng ấy cũng kết hôn! Chị dâu đẹp quá, em bé cũng đáng nữa! Chúc mừng, chúc mừng!"

Tôi khẽ nghẹn lại, ngước ánh sáng lấp lánh trên trần, như đang hòa vào những cảm rối bời trong lòng.

An An lao đến, vòng tay ôm chặt lấy tôi:

"Mẹ ơi, trên tivi là Cố đó!"

Tôi ôm con vào lòng, dịu dàng đáp:

"Ừ, từ nay An An phải gọi là ba rồi nhé."

"Ba dữ lắm."

An An bĩu môi.

Tôi bật , đúng lúc đó Cố Thần bước vào.

"Ai ba dữ nào?" Anh dang tay bế An An lên, giọng trầm trầm: "Nói ngay, không thì…"

"Ba con đen."

"Ba còn con ồn ào."

An An bĩu môi, tiếp tục liệt kê thêm: "Ba còn con là bảo bối phiền phức nữa!"

Cố Thần nhíu mày và nghiêm nghị phản bác:

"Chuyện đời nào rồi hả? Quên hết đi con! Ngày mai ba dẫn con đi công viên, từ nay không ba dữ nữa đấy!"

"Được thôi," An An nghiêng đầu tôi, " sau này ba phải luôn ở bên mẹ và con nhé, đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa."

Cố Thần tôi bằng ánh mắt sâu thẳm:

"Sẽ không nữa, từ nay ba sẽ luôn bên mẹ và con. Nhất định!"

 

14

Trước khi đăng ký kết hôn, Cố Thần đưa tôi về nhà.

Điều bất ngờ là đã không còn ai khó tôi nữa.

Bố mẹ Cố Thần rất niềm nở, thậm chí còn chuẩn bị quà cho An An.

Ngay cả Cố Thấm dù cố tỏ ra bình thản, khi An An chạy đến gọi chị ta là "", chị ta vẫn không kìm mà dịu thái độ hơn.

Sau một hồi do dự, cuối cùng chị ta cũng đưa món quà gặp mặt cho tôi.

"Chúc mừng hôn nhân hạnh phúc!"

Tôi nhận lấy bằng cả hai tay và cảm ơn Cố Thấm. Khi quay lại, liền thấy Cố Thần đang tôi.

"Anh ?"

"Cảm giác này thật tuyệt."

"Cảm giác gì?"

"Cảm giác có vợ chứ còn gì nữa."

Cố Thần ôm lấy tôi, rồi dùng tay còn lại bế An An lên.

"Anh đây đúng chuẩn người đàn ông chiến thắng trong cuộc đời rồi!"

Tôi khẽ bật : "Cảm ơn , chồng ."

"Cảm ơn gì chứ?"

"Cảm ơn vì chưa bao giờ buông tay, luôn nắm chặt lấy của chúng ta."

Và cũng cảm ơn , vì đã cho em dũng khí để một lần nữa đối diện với và cuộc đời.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...