Lâu Ngày Gặp Lại – Chương 4

Gia thế của Cố Thần hiển hách, là con cưng của trời, có thể sống tùy ý và cũng có thể tự do phóng khoáng.

Nhưng tôi thì khác.

Bố mẹ ly hôn, từ nhỏ tôi đã phải nương nhờ dưới mái nhà của người khác.

Nếu không phải vì một bộ phim mà gặp nhau, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào với Cố Thần.

Với tôi, có thể bước chân vào giới giải trí, cho dù chỉ là một diễn viên tuyến mười tám vô danh cũng đã là may mắn ba đời.

Nhưng với Cố Thần, việc bước vào giới này chẳng qua chỉ là một trải nghiệm rèn luyện. Mọi con đường của đã gia đình sắp đặt sẵn, chỉ cần ung dung tiến bước, nhẹ nhàng bước lên thảm đỏ của chính mình.

Dĩ nhiên, trong con đường cha mẹ vạch sẵn ấy, hoàn toàn không có tôi – một thứ "phụ kiện" dư thừa.

Anh có tiền đồ rộng mở.

Tôi lại mờ mịt, chẳng có chút ánh sáng nào.

Sao trời và bụi đất, vốn dĩ không thể hòa một.

Vậy nên, khi chị Cố Thần tìm đến tôi, thậm chí chị ta chẳng cần phải gì nhiều, chỉ cần vô để lộ chiếc túi hàng hiệu và phong thái cao quý trong từng cử chỉ lời , cũng đã đủ để vỡ tất cả sự kiên cường mà tôi đã gắng gượng bao lâu nay.

"Cô Hoan, theo tôi biết, thậm chí còn chưa từng học đại học. Tôi không có ý coi thường đâu," Cố Tịnh dịu dàng, "Nhưng người như , về mặt tư tưởng và suy nghĩ, vốn dĩ không thể sánh ngang với Cố Thần."

"Tình thì có là gì? Chỉ là một chút mới lạ và đam mê nhất thời thôi. Huống chi Cố Thần vẫn còn trẻ, vấp phải sai lầm là điều khó tránh."

Chị ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu, viên kim cương đắt giá trên cổ lấp lánh dưới ánh đèn.

"Tôi hiểu mà, những người như rất có lòng tự trọng. Chủ một chút thì vẫn hơn là sau này bị đá, có đúng không?"

Hôm đó tôi như mất hồn mất vía.

Nhưng đến tối khi về nhà, tôi vô thấy điện thoại của Cố Thần.

Những dòng tin nhắn trên đó chói mắt vô cùng:

"Chơi chán rồi thì tính tiếp sau."

"Chuyện đính hôn với Doanh Doanh có thể hoãn lại một chút, dù sao thì bây giờ tôi vẫn chưa tìm thời điểm thích hợp để với Trình Hoan."

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như rơi vào hầm băng.

Lời của Cố Thấm cứ vang vọng mãi bên tai.

Tôi hoang mang và không biết phải sao, chỉ dám cẩn thận tìm cơ hội để chuyện với Cố Thần.

Nhưng chỉ nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi.

Cũng không một lời.

Và cũng chính đêm hôm đó, tôi nhận thông báo từ đoàn phim rằng vai diễn mới của tôi đã bị thay thế.

Lý do rất đơn giản: Không phù hợp.

Tôi bật chua chát. Không phù hợp cái gì chứ?

Chẳng qua là vì thiên kim tiểu thư của nhãn hàng tài trợ cũng muốn có vai này mà thôi.

Sau này tôi mới biết, tối hôm đó Cố Thần đi dự tiệc.

Và người ở đó chính là Châu Doanh cùng với gia đình ta.

 

8

Tôi hoàn toàn nguội lạnh, tôi cố gửi cho Cố Thần vài tin nhắn.

Nhưng không trả lời.

Mãi đến tối hôm sau, mới vội vàng đáp lại một câu:

"Đừng nghĩ nhiều, chờ xong việc rồi sẽ đưa em đến một nơi, có chuyện rất quan trọng muốn với em."

Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gõ lên màn hình một chữ "Được."

Sau đó, tôi xóa tin nhắn và chặn liên lạc, dứt khoát dọn đi.

Trùng hợp là hợp đồng của tôi với công ty cũng kết thúc đúng vào tháng đó.

Thế là không chút vương vấn nào, tôi đã rời đi thật xa.

Suốt sáu năm, tôi gần như từ bỏ hoàn toàn nghiệp diễn, lang thang khắp nơi và bận rộn đến kiệt sức.

Lý do tôi tham gia chương trình tạp kỹ năm nay, đơn giản chỉ có một.

Tôi quá nghèo.

Tôi không thể nuôi nổi An An nữa.

nên tôi đã cầu cạnh khắp nơi, khó khăn lắm mới có một cơ hội như thế này – một cơ hội để tôi quay lại trước công chúng.

Cũng chính vì thế mà tôi để tâm đến những lời đồn đại trên mạng hơn bất cứ ai.

Con đường phía trước có rất nhiều, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.

 

9

Cả đêm tôi không chợp mắt.

Cũng may là mùa đầu tiên của chương trình sắp kết thúc, tôi không cần phải chạm mặt Cố Thần quá nhiều nữa.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, tôi nhanh chóng lấy lại phong độ.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là buổi ghi hình chiều hôm đó, lần nữa tôi lại gặp phải Châu Doanh.

Tôi không hiểu nổi, ta đã sở hữu đủ mọi danh hiệu ảnh hậu, có hào quang rực rỡ, thì còn cần gì phải hạ mình tham gia một show giải trí chăm sóc trẻ con thế này?

cầu của ta lại càng khiến tôi cảm thấy vô lý.

Trước khi ghi hình bắt đầu, Châu Doanh đề nghị muốn một mình dẫn dắt An An tham gia chương trình.

Cô ta dịu dàng:

 "Trước đây tôi cũng từng chăm sóc trẻ em không phải con ruột, bé nào tôi trông cũng ngoan lắm. An An đáng thế này, chắc cũng dễ thôi, đúng không?"

Tôi theo phản xạ định từ chối, Châu Doanh đã nhanh chóng ngắt lời.

"Đạo diễn, tôi cũng là muốn tốt cho rating của chương trình thôi mà. Dù sao tôi với Cố Thần xuất hiện cùng nhau cũng luôn thu hút nhiều lượt xem."

Đạo diễn tôi, vẻ mặt ông ấy lộ rõ sự khó xử.

An An thì rúc vào lòng tôi và liên tục lắc đầu:  "Con muốn ở với mẹ!"

"Hay là…" Đạo diễn dò hỏi tôi: “Cứ để Châu thử một chút xem sao?"

Tôi không thể tin nổi mà chằm chằm vào ông ấy:

 "Đạo diễn, trước khi tham gia chương trình, hợp đồng ghi rất rõ ràng, tôi sẽ tự mình chăm sóc con. Sao bây giờ lại có thể thay đổi tùy tiện như ? Nếu các muốn tăng rating, hoàn toàn có thể tìm một bé khác tham gia. Hơn nữa, An An vẫn còn nhỏ, không thể xa tôi !"

Nụ trên mặt đạo diễn lập tức cứng đờ, rồi ông ấy nheo mắt, đang mà như không:

 "Ồ, hợp đồng cũng viết rất rõ, mọi quy tắc đều do tổ đạo diễn quyết định. Cô Trình, đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm rồi, chẳng lẽ chút chuyện này cũng không hiểu sao?"

Tôi sững người tại chỗ.

Đạo diễn khẽ ra hiệu cho nhân viên bên cạnh, ngay sau đó có người mạnh tay kéo An An ra khỏi vòng tay tôi.

"Đủ rồi!"

Cố Thần bước đến, ôm An An vào lòng, sau đó quay sang hỏi trợ lý phía sau:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...