Lật Mặt – Chương 6

Tôi đứng bên cạnh, không nhịn bật chế giễu. Mặt ta biến sắc, hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ đi trong cơn tức giận. Một màn kịch kết thúc.

Bố tôi tức đến run người, vừa ngồi xuống đã lẩm bẩm: “Thằng nhóc này nghe tin nhảm ở đâu chứ! Sáng sớm đến đây chuyện, đúng là hỏng cả ngày!” Mẹ nhẹ nhàng trấn an, vỗ lưng cho ông bình tĩnh lại.

Nghe thế, tôi mỉm , như tự với chính mình: “Phát điên sao? Con lại thấy giống như đang đến để chống lưng thì đúng hơn. Cái điệu bộ kêu oan đó, nếu không nắm chắc, cậu ta lấy đâu ra can đảm như chứ?”

Câu vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung về một phía. Sầm Xu đứng cứng đờ, không biết phải sao. Tôi khẽ nhếch môi.

Em ngoan, mồ hôi toát đầy rồi phải không?

6

“Xu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”  

“Con với thằng điên đó có quen biết nhau không?”  

Bố đập mạnh tay xuống bàn, khiến Sầm Xu giật nảy người.  

“Bố, con…” em ấp úng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Nếu trước máy quay mà thừa nhận thì chắc chắn sẽ dấy lên lời đàm tiếu. Còn nếu phủ nhận, thì lại không hợp lý. Bởi một bình thường mà bị người lạ kéo tay như , tuyệt đối sẽ không có thái độ im lặng như lúc nãy.  

Mãi sau, Sầm Xu run rẩy : “Xin lỗi, con không ngờ ấy lại thành ra thế này.”  

“Con có thể thề rằng chưa từng bất kỳ điều gì không tốt về mọi người!” Giọng em chắc nịch.  

Bố mẹ tôi vẫn giữ gương mặt lạnh lùng ta, ánh mắt không chút tin tưởng. Thấy , Sầm Xu quay sang tôi.  

“Chị ơi, chị tin em đi mà!”  

Sầm Xu không hé lộ gì về chuyện quen biết Lâm Châu Đình ở đâu, chỉ gượng gạo giải thích. Đôi mắt đẫm lệ, em tôi đầy cầu xin, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Tôi định lên tiếng, đột nhiên em ngã quỵ xuống.  

Cả căn phòng nhốn nháo.  

“Xu!”  

Tôi nhíu mày, hốt hoảng kêu lên, vội vã chạy tới bên em. Sầm Xu đau đớn ôm lấy ngực, môi tím tái, trán rỉ máu vì đập vào cạnh ghế sô-pha khi ngã xuống.  

“Chị ơi, chị tin em đi…”  

Chỉ trong thời gian ngắn, giọng của Sầm Xu đã yếu ớt không còn sức lực. Tôi nhanh chóng lấy thuốc cấp cứu cho em uống, rồi gật đầu: “Chị tin em.”  

Nghe thấy tôi , Sầm Xu khẽ mỉm . em nằm nghỉ một lúc, rồi tôi dìu về phòng. Sau khi em nằm xuống ổn định, mọi người lần lượt rời khỏi phòng.  

Tôi bước sau cùng, định khép cửa lại thì Sầm Xu chợt lên tiếng.  

Giọng em rất khẽ, đôi mắt tôi chằm chằm: “Chị, dạo này chị thay đổi nhiều quá.”

7

Tôi khựng lại một chút khi đang đóng cửa. Qua khe cửa, tôi và Sầm Xu nhau. em nở nụ ngây thơ.  

“Thật sao?”  Tôi trả lời nhẹ nhàng: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Nhưng em yên tâm, dù có thay đổi thế nào, em vẫn là em của chị.”  

Sầm Xu ngẩn người, trong mắt lướt qua một tia oán hận, em nhỏ giọng :  

“Có chị thật tốt.”  

Tôi mỉm , không thêm gì nữa.  

Sầm Xu từ lâu đã phát điên. em ngày qua ngày chờ đợi , mong mỏi , cuối cùng biến thành một nỗi ám ảnh đè nặng trong lòng. Nhưng sao em không biết tính cách của cha mẹ mình? Chỉ là tự lừa dối bản thân mà thôi.  

Đóng cửa lại, tôi quay người xuống dưới.  

Cùng cha mẹ diễn cảnh gượng trong gia đình hào môn.  

Khi Lâm Châu Đình rời đi, phòng livestream đã bắt đầu náo nhiệt, bình luận tràn ngập.  

【Thật là sống lâu mới thấy! Lâm Thị lại tránh tai họa, ông chủ tịch bên đó thật ngu ngốc, sản phẩm cũng chẳng ra gì!】  

【Chị em kỳ lạ thật, nếu quen sao không một lời! Nếu lúc đầu giải thích rõ ràng, đâu đến mức rối rắm như .】  

【Cô ấy thật là ngầu! Đúng là bảo vệ em như một nữ vương, nếu tôi có chị như chắc mỗi ngày sẽ ôm ấp rồi!】  

【Tôi cảm thấy em chắc không phải cố không giải thích, có thể là bị dọa sợ, tim không khỏe, nên cứ nhẫn nhịn!】  

【Mấy chị em ơi! Tôi có linh cảm, sẽ có chuyện xảy ra tiếp! Tôi sẽ tiếp tục theo dõi livestream đây!】  

Khi màn đêm buông xuống, tôi nhận cuộc gọi từ chị Vương, quản lý của tôi. Nghe giọng quen thuộc, tôi không kiềm nước mắt.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...