Tôi phải thừa nhận rằng, Sầm Xu quả thực rất thông minh. em luôn biết cách tận dụng lợi thế của mình, cho dù trong thế yếu cũng vẫn có thể nhờ vẻ ngoài đáng thương mà tranh thủ sự thương của mọi người. Giống như lúc này đây, em vừa dứt lời, nhiếp ảnh gia đã lập tức xoay ống kính, khiến góc khuất nơi em đứng giờ tràn ngập ánh mắt quan tâm.
“Thật sự xin lỗi chị, từ nhỏ đến giờ em toàn ăn riêng trong phòng nên không biết chị dị ứng với hải sản.” Sầm Xu nức nở, nghẹn ngào , như chợt nghĩ ra điều gì đó, em bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là chị khỏe mạnh. Nếu chị mà giống như em, là một đứa ốm yếu thì chắc em chỉ còn cách đền mạng.”
Em với vẻ mặt đầy , giọng lấp lánh niềm vui mừng. Ai vào cũng phải thở dài cảm thán trước cảm chị em sâu sắc của chúng tôi. Nhưng tôi lại để ý thấy đôi ngón tay em đang khẽ cọ vào nhau - đó là thói quen mỗi khi em cảm thấy thỏa mãn.
Bầu không khí trong phòng trở nên khó xử, tôi như không nhận ra, mỉm dịu dàng và một câu khiến nụ của em đông cứng: “Không sao đâu, không phải lỗi của em, chị chưa từng kể thì sao em biết .” Tôi nghiêng đầu, tiếp: “Với cả, không phải đây là lần đầu, em thích tôm lắm mà, mỗi lần chia sẻ với chị là lại thế này, chị gần như miễn dịch rồi!” Tôi bật , giơ cánh tay bộ khoe cơ bắp.
Sầm Xu ngừng khóc, tôi chăm , trên mặt vẫn giữ vẻ đáng thương ánh mắt đã lộ rõ vẻ bối rối. Cuối cùng, em thì thầm, “Lẽ ra chị phải cho em biết...”
Tôi mỉm , lắc đầu, không thêm gì nữa.
Sầm Xu nghĩ có thể điều khiển dư luận, bỏ hình tượng tôi chưa bao giờ chủ xây dựng, để hủy hoại sự nghiệp của tôi. Nhưng tôi sẽ mở một con đường rực rỡ, để em phải tự nếm lấy quả báo.
4
Sau một ngày nằm viện quan sát, khi ra viện, bác sĩ căn dặn từng câu một, nghiêm cấm tôi tiếp lại với những chất dị ứng. Bố mẹ tôi liên tục đáp lời, hứa sẽ ý. Bác sĩ còn trách mắng tôi vài câu, giọng điệu cho thấy sự quen thuộc, càng khẳng định tôi là một "khách quen" của bệnh viện này.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi là mở điện thoại lên. Ba vị trí đầu bảng trên "hot search" đều là về tôi.
#SầmKiềuDịỨng
#TaiNanTrucTiepChuongTrinhChungToiLaGiaDinh
#NguoiNhaSamKieuThucSuQuanTamCoAy
Tôi nhấn vào mục cuối cùng, phần bình luận đang rất sôi nổi.
【Nói thật đi, nhà giàu gì có cảm thật sự, cả nhà này không có ai tốt cả!】
【Kiều của tôi thật ấm áp, sợ em áy náy mà còn giải thích đủ điều~】
【Tôi cũng dị ứng táo, dù ăn một miếng sẽ không sao mỗi lần gia đình tôi vẫn rất lo lắng, so sánh thế này, thật dễ thấy gia đình Sầm là loại người gì rồi chứ!】
【Có cần thiết phải quá lên không! Bố mẹ Sầm chỉ là sơ ý chút thôi, còn em thì có bệnh tim, đến cửa phòng cũng không dám ra, các người ác ý quá rồi!】
【Bệnh tim của em đâu phải Kiều ra, dị ứng của Kiều là do em đó, không nghe bác sĩ chỉ cần ăn thêm chút nữa là nguy hiểm tính mạng rồi sao?】
Dân mạng tranh luận không ngớt, tôi đóng điện thoại lại, ra bầu trời đầy sao qua cửa sổ. Lúc này, tôi mới thật sự cảm nhận rằng, những lời chỉ trích đeo bám bên tai tôi trước khi chết ở kiếp trước, nay đã tan biến như mây khói.
Một đêm không mộng mị, tôi ngủ rất ngon. Cho đến khi một tiếng ồn ào kéo tôi tỉnh dậy, tôi mới mở mắt. Ngoài phòng ngủ, đã có nhiếp ảnh gia chờ sẵn. Tôi lịch sự chào hỏi rồi vội vã xuống lầu. Nhưng khi vừa bước ra cửa, tôi bỗng khựng lại.
Kiếp trước, vì từ chối ăn miếng tôm mà Sầm Xu gắp cho, tôi bị dân mạng chỉ trích, đẩy lên bảng hot search. Cả mạng xã hội đều lên án sự bất hòa trong gia đình Sầm. Trước ống kính, bố đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, dùng những lời lẽ độc ác nhất mà chửi rủa tôi thậm tệ.
Còn hiện tại, khi tôi vẫn còn trên lầu... người bị mắng lại là ai đây?
Bạn thấy sao?