Bố tôi cũng không vui: “Bố bỏ tiền cho các con đi học, chẳng phải là hy vọng sau này các con có thể giúp đỡ em trai nhiều hơn sao? Bây giờ em trai các con cần mua nhà cưới vợ, nếu đứa nào dám không đưa tiền thì sau này đừng có nhà mẹ đẻ, sau này lấy chồng bị đánh cũng đừng về nhà khóc lóc!”
Hai người họ hết lời để ép chúng tôi đưa tiền em trai tôi lại như không có chuyện gì xảy ra, ngồi một bên chơi game. Từ nhỏ đến lớn, em ấy không cần mở miệng, bố mẹ tự nhiên sẽ chuẩn bị mọi thứ cho em ấy.
Bây giờ muốn mua nhà cưới vợ, hai người không nỡ tiêu hết tiền dưỡng già nên mới nhắm vào chúng tôi.
Em tôi vẫn cắn chặt môi, không một lời. Trong lòng em ấy, tôi tính nóng nảy, sức chịu đựng kém, với cầu vô lý như , tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác, đến lúc đó em ấy có thể dùng tiền của tôi để giả vờ người tốt.
Nhưng lần này tôi sẽ không để em ấy ẩn mình nữa. Tôi khác thường, thân mật ôm vai mẹ tôi:
“Mẹ, không phải con không muốn đưa tiền cho em trai, chỉ là mấy hôm trước con thấy một cổ phiếu tốt nên đã đầu tư hết tiền vào đó rồi, con nghĩ nếu kiếm tiền, con có thể bù thêm cho em trai một ít, bây giờ bán thì sẽ lỗ mất.”
Mẹ tôi dịu giọng lại: “Con vẫn có lòng, không giống như con sói mắt trắng kia.”
Mẹ tôi liếc em tôi.
Trong gia đình trọng nam khinh nữ này, em tôi có thể cao quý hơn tôi bao nhiêu chứ? Em tôi lập tức đỏ hoe mắt. Là chị tốt của em ấy, tôi đương nhiên phải bênh vực em ấy:
“Mẹ, em muốn tạo cho mọi người một bất ngờ, em ấy vừa hoàn thành một dự án ở công ty, nhận mấy chục vạn tiền thưởng, vừa đủ để mua nhà cho em trai!”
Lúc đó mắt mẹ tôi sáng lên, không khép miệng: “Mẹ nuôi các con không uổng công, thì quyết định đi, lần mua nhà này để Tiểu Anh trả tiền trước, đợi cổ phiếu của con kiếm tiền thì mua cho em trai con một chiếc xe hơi đẹp.”
Tôi vui vẻ đồng ý. Em tôi không thể tin , bĩu môi không gì, không dám ra nỗi ấm ức của mình trước mặt bố mẹ. Tôi thấu sự ấm ức của em ấy.
Tiền thưởng vừa nhận còn chưa kịp tiêu đã phải mua nhà cho người khác. Lần này tôi muốn xem, hình tượng nhạt nhẽo như hoa cúc của em có thể duy trì đến bao giờ!
03
Để mua nhà cưới vợ cho em trai, em tôi một mình bỏ ra sáu mươi vạn. Bố tôi bóng gió hỏi tôi còn tiền không. Sau khi tôi không có, hai ông bà già lại khóc lóc thảm thiết, ép em tôi đi vay ngân hàng.
Em ấy không chỉ trả tiền mua nhà, mà còn phải trả tiền trả góp hàng tháng cho em trai tôi. Hình tượng thanh cao của em ấy suýt nữa thì không duy trì . Nhưng trước mặt bố mẹ, em ấy vẫn ngoan ngoãn trâu ngựa.
Tôi giả vờ không thấy, sau khi nhà thì trực tiếp chuyển đến ở. Ngày chuyển nhà, em tôi tủi thân nắm tay tôi không cho đi.
Tôi hiểu rõ trong lòng, em ấy sợ sau khi tôi đi, chỉ còn mình em ấy ở nhà hầu hạ bố mẹ. Nhưng tôi vẫn phải dặn dò em ấy:
“Em , sau khi chị đi rồi, em phải chăm sóc tốt cho gia đình, bố mẹ đã già rồi, em phải giúp đỡ em trai nhiều hơn, đừng có không hiểu chuyện.”
Tôi cướp hết lời thoại của em ấy, em tôi mở to đôi mắt đỏ ngầu tôi chằm chằm, mãi mà không thốt ra một chữ.
Mẹ tôi còn vui vẻ giúp tôi xách hành lý: “Vẫn là Tiểu Vi ngoan nhất, mẹ nuôi con không uổng công, con ra ngoài ở thì đừng ham chơi, thêm kiếm tiền nhiều vào, nhà mình cần tiền lắm.”
Bà gì tôi cũng ngoan ngoãn gật đầu. Ai mà chẳng biết vẽ bánh vẽ mơ chứ? Lần này tôi có thể chuyển đi suôn sẻ, chính là dùng lý do sau này phải thêm đến rất muộn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em trai.
Mẹ tôi không hai lời mà đồng ý ngay. Trong mắt bà, tôi kiếm bao nhiêu tiền cuối cùng cũng là của em trai.
Tất nhiên bà rất vui khi thấy tôi thêm nhiều việc.
Bạn thấy sao?