15
Rời khỏi tập đoàn Sầm, tôi đến bệnh viện thăm Sầm Xu. Kể từ khi tỉnh lại, em chỉ ngẩn ngơ ra ngoài cửa sổ. Nhìn theo ánh mắt của ta, đó là tấm áp phích quảng cáo mới của tôi. Tôi ra hiệu cho người chăm sóc rời khỏi phòng, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, lặng lẽ gọt táo.
“Chị thắng rồi.”
Một lúc lâu sau, Sầm Xu cất giọng khàn khàn, ngữ điệu đầy oán hận đến rợn người.
“Chị đã ép tôi đến mức này, chắc là đắc ý lắm nhỉ?”
Tôi bật nhẹ.
“Em à, sao lại thế? Sao lại là chị ép em?”
“Chẳng phải tất cả đều do em cứ đâm đầu vào bức tường đó thôi sao?”
Sầm Xu trừng mắt căm phẫn. Cô ta đầy ấm ức, bởi Lâm Châu Đình đã bị bắt, hy vọng cuối cùng của cũng tan thành mây khói. Bây giờ, sống không bằng chết, lại bị tôi giám sát cẩn thận, tâm trạng của đã hoàn toàn sụp đổ. Bất ngờ, ta bắt đầu gào lên điên dại.
“Sầm Kiều! Chị không sợ gặp báo ứng sao? Tôi là em ruột của chị đấy, sao chị có thể nhẫn tâm như ! Tại sao chị lại đối xử với tôi như thế?”
Tôi từ tốn ăn xong quả táo, ta với ánh mắt không chút cảm , bình thản :
“Luật nhân quả thôi, em có bao giờ nghĩ rằng, những gì em đang chịu đựng chính là báo ứng không?”
Sầm Xu ngây người, như hiểu ra điều gì đó, rồi lại như không hiểu. Tôi tiếp lời:
“Em trách chị cướp mất của ba mẹ, sao em không thấy cảnh chị từng quỳ xuống, khẩn cầu họ vì em? Sao em không thấy chị đã chăm sóc em suốt hơn hai mươi năm qua như thế nào? Rốt cuộc ai mới là người thực sự nhẫn tâm?”
Tôi cố gắng kìm nén cảm , giọng vẫn không kiềm chế mà run lên. Sống đến hai kiếp, tôi vẫn không hiểu, tại sao người bị căm ghét lại luôn là tôi.
Sầm Xu chằm chằm vào tôi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô bật điên dại.
“Ha ha ha ha, Sầm Kiều, chị không hiểu đâu, chị sẽ không bao giờ hiểu cảm giác đó đâu!”
"Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, chỉ một câu chúc mừng sinh nhật thôi mà phải đợi từ sáng đến tối cũng chẳng thấy đâu. Ngay cả người giúp việc cũng phớt lờ tôi. Bên ngoài, chẳng ai biết nhà họ Cầm còn có một đứa con út!"
"Sự tồn tại của tôi luôn bị cố xóa bỏ. Như một con chuột trong cống rãnh, chỉ biết sống lay lắt mà thôi!"
"Nhưng còn chị thì sao? Chị là thiên kim tiểu thư, ai ai cũng khen ngợi. Chị nghĩ rằng đối xử tốt với tôi là kể cho tôi nghe đống chuyện tầm phào ngoài kia, là mang về cho tôi mấy thứ đồ chơi cũ của chị và bè. Nhưng tôi đâu cần, đâu muốn nghe, càng không muốn lấy!"
"Sự ban ơn của chị chỉ khiến tôi buồn nôn."
Sầm Xu tóc tai rối bù, vết thương trên cổ tay rỉ máu, trông chẳng khác nào một kẻ điên dại. Nghe ta kể lể nỗi đau khổ của mình, tôi bật lạnh lùng.
"Cảm thấy buồn nôn, chưa bao giờ từ chối, em thật hèn hạ."
Nói xong, tôi đứng dậy, xuống ta từ trên cao.
"Yên tâm đi, không phải chỉ là độc chiếm của ba mẹ thôi sao. Em tự mình không giành , chị sẽ giúp em. Em có bệnh tim mà, sau này cứ ở trong bệnh viện đi."
"Người chăm sóc, chị sẽ rút hết, để ba mẹ đến chăm em. Không cần cảm ơn đâu."
Dứt lời, tôi quay lưng bước đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
Sầm Xu chỉ nhớ về nỗi khổ của mình, quên mất rằng tôi đã từng bao nhiêu lần vào đêm tối lén mua riêng một chiếc bánh nhỏ cho em ấy, hát chúc mừng sinh nhật cho em ấy.
Bên ngoài phòng bệnh là một hàng người mặc đồ đen đứng ngay ngắn.
Tôi hạ giọng, lạnh lùng ra lệnh.
"Giữ kỹ ta!"
"Dạ."
Ác nhân phải có ác nhân trị. Tôi sẽ không để Sầm Xu chết dễ dàng như , thế là quá rẻ cho ta rồi. Tôi sẽ cho ta chữa bệnh, sẽ cho ta phẫu thuật.
Tôi muốn ta sống, sống để cảm nhận từng đợt rét căm của mùa đông này.
16
Một tháng sau, Tập đoàn Sầm chính thức đổi chủ. Ba tôi như già đi mười tuổi, tôi đứng phía sau Sầm Nguyên với ánh mắt đầy căm hờn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi mỉm rạng rỡ, vẫy tay chào ông ấy, sau đó ra hiệu cho người đưa ông ấy vào bệnh viện.
Sầm Nguyên là người có năng lực và tham vọng, tôi tin rằng dưới sự dẫn dắt của ấy, Cầm Thị sẽ nhanh chóng vươn lên như diều gặp gió.
---
Chương trình [Chúng Ta Là Một Gia Đình] tuy bị cấm chiếu vì các cảnh quay nhạy cảm, điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc tôi là người hưởng lợi lớn nhất. Không chỉ tăng lên hàng triệu người hâm mộ, tôi còn chuyển mình thành công nhờ chiếc váy đỏ tuyệt mỹ, mở ra cánh cửa đến với những tác phẩm lớn liên tục tìm đến.
Biệt danh “Thiên kim xinh đẹp” cũng tôi bỏ xuống trước công chúng.
Những ngày tháng sau đó tôi trở thành nữ chính sáng giá nhất làng giải trí.
…
Trên một bãi biển nào đó, tôi mặc đồ bơi, thoải mái nằm trên ghế phơi nắng. Khi đạo diễn hô "Cắt!", cảnh quay kết thúc. Trở về khách sạn, chị Vương vừa càu nhàu vừa giúp tôi thu dọn hành lý.
Cầm điện thoại lên, một tin nhắn mới bật ra. Mở lên, đó là một đoạn video do y tá gửi.
“Đồ tiện nhân! Tao đút cho mày ăn còn dám kén cá chọn canh à?”
*Chát!*
“Ăn nhanh lên!”
Trong video, mẹ tôi không còn chút dáng vẻ quý phái ngày nào, mái tóc xơ xác cột tạm phía sau. Sầm Xu chạy nhảy điên loạn, mẹ tôi tát thẳng vào mặt ta. Hai người nhanh chóng xô xát với nhau, còn ba tôi thì chỉ đứng yên lặng quan sát.
Tôi dừng lại một lúc, trả lời tin nhắn:
【Sau này không cần gửi video nữa, cứ giữ họ trong tầm mắt là .】
Gửi xong, tôi bước đến trước cửa sổ kính, ngắm đại dương xanh thẳm, cảm giác thật sự thanh thản vô cùng.
Bất ngờ có tiếng hét phía sau:
“Sầm Kiều! Nhìn nữa là chị quẳng em xuống biển bây giờ! Nhanh lên! Liên hoan phim sắp muộn rồi đấy!”
Quay lại, thấy chị Vương một mình kéo theo ba vali, hành trông thật ngộ nghĩnh. Tôi trộm, chụp một tấm ảnh rồi vội vàng đi theo.
“Đến rồi! Đến rồi đây!”
Qua chương đọc truyện mới nhaaaa
Bạn thấy sao?