1
Từ nhỏ, tôi đã thiếu thốn thương. Sau khi sinh ra, bố mẹ gửi tôi về quê cho ông bà nội nuôi.
Khi lớn lên, câu tôi nghe nhiều nhất từ ông bà là: “Tại sao cháu không phải con trai? Nếu là con trai thì đã mang lại vinh quang cho gia đình rồi.”
Vì thế, ở nhà tôi như người vô hình. Mọi người bận bịu với giấc mộng “vinh danh tổ tiên,” chẳng ai thèm quan tâm đến tôi.
Một lần tan học tiểu học, tôi thấy một chó bẩn thỉu trên đường. Nó , vẫy đuôi mừng rỡ tôi. Tôi cảm nhận rằng, nó thích tôi và sẽ thương tôi.
Tôi hỏi: “Gâu gâu, mày có muốn về nhà với tao không?”
Nó gật đầu.
Là kiểu người “cho chút ánh sáng đã rực rỡ,” tôi nghĩ: “Đã không ai cần, thì tao nuôi mày!”
Tôi quyết định, nếu tôi có một miếng cơm thì nó cũng sẽ có một miếng.
Tôi ôm nó về nhà, nó lại có chủ. Một ông già cầm chổi, đi dép lê, đuổi tôi chạy hai cây số.
Lên cấp hai, con bắt đầu nhận thư . Còn tôi, thứ tôi nhận chỉ là đồ ăn vặt các cho.
Mỗi lần cho, các đều bảo: “Ăn nhanh đi, không thầy giám thị bắt là phải viết kiểm điểm đấy.”
Hồi đó, bữa sáng của tôi chỉ là một cái bánh bao trắng giá năm xu. Nhìn túi đồ ăn đầy ắp trong tay, tôi nghĩ: “Chắc các cũng thích mình đấy chứ!”
Mùa hè trước khi lên lớp 10, em trai tôi – “niềm tự hào gia tộc” – chào đời. Tôi càng không còn chút giá trị nào trong nhà.
Bố tôi quyết định nghỉ việc để kinh doanh, đảm bảo cho em trai một cuộc sống tốt hơn. Ông bà nội cũng muốn ở gần em trai tôi nên chuyển đến sống cùng bố mẹ tôi, mang theo tôi.
Ngày đầu tiên nhập học lớp 10, không ai tiễn tôi. Tôi tự bắt xe buýt, chuyển xe, mất hơn hai tiếng rưỡi để từ quê lên thành phố nhập học.
Nhìn các bố mẹ đưa đi, tôi không thấy buồn lắm, vì quen rồi. Nhưng khi thấy ký túc xá nằm tận tầng sáu, tôi xách hành lý với đôi tay gầy guộc, kiệt sức hoàn toàn.
Nhìn đống đồ chất như núi dưới chân, tôi không kìm mà bật khóc.
Đúng lúc đó, một giọng nam khàn khàn vang lên:
“Cần tôi giúp không?”
Cậu ấy đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang, dáng người cao ráo, khí chất nổi bật. Dù không thấy rõ mặt, chắc chắn là một người tốt.
Tôi gật đầu. Cậu ấy xách đồ, hỏi số phòng và dẫn tôi đến ký túc xá.
Nhìn chàng trai xa lạ tốt bụng, tôi không khỏi nghĩ: “Người thành phố tốt thật.”
2
Học kỳ hai lớp 10, sau khi phân ban, tôi chọn ban tự nhiên và chuyển lớp.
Tôi có cùng bàn mới.
Cậu ấy trông như bước ra từ truyện tranh, tính cách lạnh lùng, ít , chẳng thích giao tiếp với ai, như một “kẻ độc.”
Tôi mười câu, cậu ấy có khi chỉ đáp lại nửa câu.
Một hôm, vì đau bụng kinh, tôi ôm bụng gục xuống bàn nghỉ sau giờ học.
Cậu ấy cầm cốc chuẩn bị đi lấy nước, tiện miệng hỏi:
“Muốn tôi lấy nước giúp không?”
Mặc dù máy nước nóng chỉ cách bàn tôi có mười bước chân, tôi đau đến mức không thể đứng dậy. Tôi gật đầu đồng ý.
Khi cậu ấy đưa cốc nước trở lại, nước chỉ hơi ấm. Cậu :
“Giờ cậu không nên uống nước lạnh.”
Tôi sững người cậu ấy. Dường như cậu ấy không hề nghĩ việc con đến tháng là điều kinh tởm. Hơn thế, còn chu đáo lấy nước ấm cho tôi.
Người cùng bàn trước của tôi thì ngược lại. Anh ta có khứu giác nhạy bén, mỗi khi tôi đến tháng, ta đều bảo ngửi thấy “mùi đó,” rồi tỏ vẻ ghê tởm. Điều này khiến tôi luôn sợ hãi mỗi khi đến kỳ, lo lắng rằng ta sẽ chửi tôi bẩn.
Tôi rạng rỡ với cùng bàn mới:
“Cảm ơn cậu, cậu thật tốt.”
Cậu ấy thực sự rất tốt, không chê bai tôi.
Tôi cảm thấy muốn dành cho cậu ấy rất nhiều cảm. Tôi nghĩ có thể cậu ấy sẽ thích tôi và tôi. Nhưng không chắc lắm, phải chờ xem đã.
Tuy nhiên, trước khi quyết định “bắt cóc” cậu ấy về nhà, tôi phải xác định xem cậu ấy có “chủ” chưa. Nếu đã có, thì tôi không thể “đụng vào,” kẻo lại giống chuyện chó lần trước, bị đánh cho một trận.
3
Bạn cùng bàn tốt bụng của tôi tên là Bạc Nghiễn Cửu, một cái tên nghe thật hay. Cậu ấy là học bá của lớp, lần nào cũng đứng nhất toàn khối, thậm chí dẫn đầu cả kỳ thi cấp thành phố.
Dù điểm của tôi cũng không tệ, tôi bị học lệch trầm trọng. Môn vật lý chính là “khắc tinh” của tôi, thường xuyên kéo tôi tụt hạng.
Tôi bắt đầu lấy lý do học hành để tiếp cận cậu ấy.
Đổi lại, tôi giúp cậu ấy trực nhật, chân sai vặt mua đồ, vì cậu ấy có chứng sạch sẽ và ghét những nơi đông người.
Hôm nay, tôi cầm bài kiểm tra vật lý chỉ 30 điểm đưa cho cậu ấy:
“Bạc Nghiễn Cửu, cậu dạy mình không?”
Cậu ấy nhận lấy bài kiểm tra, lật qua xem, rồi nhíu mày:
“Cậu… không biết cái gì à?”
Trên bài kiểm tra, tôi chỉ đúng một vài câu trắc nghiệm và câu đúng sai, còn lại sai hết. Đến cả điểm công thức tôi cũng không kiếm .
Vật lý đúng là kẻ thù truyền kiếp của tôi. Tôi nó, nó không tôi.
Cậu ấy thở dài:
“Đưa tất cả bài kiểm tra của cậu đây. Tôi xem thử.”
“Được thôi.” Tôi lôi tất cả bài kiểm tra ra cho cậu ấy.
Cậu ấy xem rất cẩn thận, cả buổi tự học tối không rời khỏi chỗ.
Vậy nên, trong giờ nghỉ, tất cả việc lấy nước cho cậu ấy tôi đều giành .
Cứ thế, tôi “tuyển dụng miễn phí” một gia sư vật lý riêng cho mình.
4
Với sự giúp đỡ của Bạc Nghiễn Cửu, điểm vật lý của tôi dần cải thiện.
Tuy nhiên, dù biết cậu ấy chưa có “chủ,” tôi cũng từ bỏ ý định “đem cậu ấy về nuôi.”
Tôi nghe mọi thứ cậu ấy ăn, dùng đều đắt đỏ, có thể mua cả mạng sống của tôi. Tôi và cậu ấy không cùng đẳng cấp.
Tôi hiện tại còn không có chỗ ở cố định, mà cậu ấy, một người cao quý như , chắc chắn không thể nào ngủ trên ghế sofa cùng tôi .
Đúng lúc này, tôi cùng cùng phòng bắt đầu mê mẩn phim TVB Hồng Kông.
Tôi có một suy nghĩ mới: quyết định trở thành “fan cuồng chuyên nghiệp” kiêm “đàn em” của Bạc Nghiễn Cửu, giống như trong phim, đi theo “đại ca” thì sẽ có cơm ăn, có chỗ ngủ.
Trong tháng đầu tiên “fan cuồng” của Bạc Nghiễn Cửu, do chưa quen việc, tôi thường khiến cậu ấy nổi giận.
Ví dụ, một lần, tôi giúp một nữ lớp khác đưa thư cho cậu ấy. Khi cậu ấy thấy bức thư màu hồng trên tay tôi, vừa nhận vừa :
“Tuổi này, đừng để mình bị phân tâm bởi mấy thứ này…”
Thấy cậu ấy chịu nhận thư, tôi lập tức vui mừng, kéo thêm một thùng thư khác đã giấu sẵn bên cạnh:
“Còn đây nữa, toàn do các chị xinh đẹp gửi cho cậu!”
Nhìn thùng thư chồng chất, cậu ấy lạnh giọng hỏi:
“Bài tập vật lý tôi đưa cậu đã xong chưa?
“Nhìn cậu có vẻ rảnh nhỉ? Được rồi, tôi thêm cho cậu hai bài kiểm tra nữa. Hôm nay không xong thì đừng ăn cơm.
“Đống thư này, cậu tự mang đi trả hết!”
Từ đó, chỉ cần tôi nhận giúp người khác chuyển thư , cậu ấy sẽ “tặng thêm” bài tập vật lý. Tôi sợ quá, không dám nhận việc này nữa.
Lại có lần, khi tôi theo cậu ấy đến thư viện, tôi chọn chỗ ngồi cách xa cậu ấy khoảng bốn, năm mét. Mỗi lần như , cậu ấy sẽ nghiêm giọng hỏi:
“Tôi là virus à? Sao cậu ngồi xa thế?”
Tôi trừ đáp:
“Tôi sợ hơi thở của mình phiền cậu. Ngồi xa một chút vẫn tốt hơn.”
Ngay lập tức, cậu ấy đứng dậy, kéo tôi đến chỗ cậu đã chừa sẵn bên cạnh và ấn tôi ngồi xuống.
Trời đất ơi!
Làm “fan cuồng” đúng là không dễ chút nào!
Bạn thấy sao?