Lấp Lánh Ánh Mai – Chương 4

Trịnh Dương Vũ ôm trong lòng giống như sợ chạy mất. Anh sợ lắm nếu những gì nãy diễn ra là mơ thì sao, nếu là mơ xin hãy để bị giam cầm mãi mãi ở giấc mơ này đi. Còn hơn tỉnh lại chỉ còn một mình , không có bên cạnh sống khác gì người vô hồn, người điên.

Hai cánh tay ôm eo chụm lại giữa bụng, cúi nhẹ đầu là có thể hôn rồi.

" Em không sợ à? "

Anh đột nhiên cúi đầu mà hỏi, Y Đàm nghe hỏi có chút ngập ngừng. Nói thật ra thì có chút sợ , vì lúc nào cảm thấy khó gần, có lần đi trễ vô chạm mắt với bị một cái muốn rớt tim ra ngoài luôn ánh mắt của rất hung dữ lạnh lẽo.

Nhưng mà vì đẹp trai nên một chút là quên ngay, trước khi xin vào đây thực tập đã biết về rồi. Anh là hình mẫu đàn ông mà ngưỡng mộ một người đàn ông có tài có sự nghiệp có xuất thân và có vẻ ngoài điển trai, đa số con đều bị mê hoặc cũng không ngoại lệ nha.

Vì thế mới ứng tuyển vô công ty này thực tập sinh một phần vì môi trường công ty rất tốt có thể học hỏi rất nhiều điều , hai là muốn gặp mặt .

Không nghĩ lại có thay đổi lớn như , lần gặp mặt trước lạnh nhạt dọa sợ thế mà hiện tại lại chủ gọi đến rồi.....rồi còn ôm ....hôn ....dịu dàng với và tỏ với ..... mình ....ôi má ơi đây còn kinh thiên hơn cả mơ nữa, vì đâu dám mơ một ngày mình đối xử như này, chỉ dám âm thầm lén mà không bị phát hiện là vui lắm rồi.

" Sao ? Trả lời mà suy nghĩ lâu ư? "

Anh để ý từng biểu cảm trên gương mặt , từng cái run mi từng cái nhíu mày rồi cả những lần tự liếm và cắn môi.

Cô tròn mắt , ngại ngùng mà trả lời

" Em....ừm thật muốn biết ư? "

" Ừ muốn biết cảm nhận thật lòng của em đối với "

" À....thì lần đầu gặp em quả thật bị dọa sợ....vì lúc đó em rất hung dữ em sợ đứng người.... mà em không có ghét đâu, chỉ là lúc trước lạnh lẽo quá cũng rất khó gần nên em chỉ sợ xíu xíu thôi....cơ mà em quên rất nhanh nên bây giờ không còn nhớ không còn sợ nữa..."

Thì ra đã vô dọa sợ bé con rồi, Đàm Đàm của đúng là rất mau quên, bị người ta tổn thương hay nhục mạ cũng quên rất nhanh. Đây đúng là thói quen không tốt sẽ từ từ dạy cách nhớ dai, ai tới mình phải chống trả phải khiến cho họ trả giá không bỏ qua dễ dàng, như thế mới có thể không bị người khác bắt nạt hay tổn thương.

Anh nhẹ đem đầu mình cúi xuống tìm môi nhỏ mà hôn một cái rồi : " Sau này sẽ không dọa em sợ nữa, có ở đây rồi sẽ chỗ dựa cho em. Mà cái thói quen mau quên này của em phải sửa, người phải biết nhớ dai ai mình mình lại, không để người ta bắt nạt hay tổn thương mình có biết không? "

Cô gật đầu rồi tươi với : " Ừm em nghe rồi, em sẽ cố gắng thay đổi mà là đang lo cho em ư? "

" Biết thế còn hỏi, em đấy sau này ai mà đụng tới em là em phải đánh trả cho , đừng nhẫn nhịn mà cho qua có biết không? Sống mà hiền quá người ta sẽ tới, có chỗ dựa em cứ dũng cảm mà "

Cô bĩu môi, sao hôm nay lại nhiều như nhỉ? Cô có phải con nít đâu biết tự bảo vệ mình mà, đúng là hiền cũng đâu có dễ bị bắt nạt đâu. Nhớ hồi nhỏ bị cùng lớp đánh liền nhào tới đánh một trận ra trò với người ta kết quả bị đánh cho chừa từ đó về sau không còn dám chọc vào nữa.

" Em phát hiện không giống như người ta kể nha, Trịnh Dương Vũ vị chủ tịch trẻ của MVJ ít lạnh lùng độc đoán đặt lợi ích lên hàng đầu đâu rồi? Anh bây giờ sao giống mẹ em quá, em biết mình nên gì mà "

Anh xoa đầu cưng chiều nét mặt đang cố chứng minh mình mạnh mẽ với , lại nhớ đến những lần âm thầm rơi nước mắt. Tất cả đều do nên mới khiến trở nên như sao? Người khóc đau nhiều là ?

Bị người mình lạnh nhạt nhục mạ xa lánh nó có phải rất khốn khổ không... không biết cảm giác đó ra sao, vì kiếp trước khi nhận ra mình biết cũng là lúc người rời bỏ mà đi.

" Vì em là ngoại lệ, chỉ có em mới khiến thay đổi. Đàm Đàm từ nay về sau có chuyện gì không vui hay ấm ức khó khăn gì cứ với , luôn bên cạnh cùng em sẻ chia "

Phùng Y Đàm nghe những lời chân thành dịu dàng như , tim cũng không tự chủ mà hóa mềm ngọt như rót mật vào. Cô cúi đầu tránh né mắt của , lặng lẽ cong môi lên mỉm , ánh mắt thoảng qua trong giây lát để lộ một tia đắc ý.

Tiếng chuông điện thoại của reo lên, Dương Vũ cầm lên vào màn hình thì ra người gọi đến là bố của ông Trịnh Hoài Đăng.

Anh bắt máy bật loa ngoài lên và nghe.

" Trịnh Dương Vũ về chiều nay về nhà gặp ta, có chuyện cần con có mặt "

" Ừm tôi biết rồi tôi sẽ về "

" Vậy tốt "

Tút. Tiếng ngắt điện thoại vang lên rõ, Y Đàm tò mò không biết là có chuyện gì?

" Em tò mò? "

Anh biết rõ đang nghĩ gì, hai ánh mắt hiện rõ sự tò mò ai mà không ra là đang muốn biết gì đó ư.

" Là ba của gọi đến, muốn chiều nay về xem bàn chuyện đính hôn với gia đình mà ông ta chọn "

" Vậy..... người con mà bác trai chọn chắc rất xứng đôi với có phải không? "

Cô vờ như mình ổn lòng cảm thấy hụt hẩng, sớm đã đoán biết rằng người chọn đứng bên cạnh cũng phải thuộc dạng môn đăng hôn đối với gia đình , mấy gia đình giàu có họ thường quan trọng mặt mũi và lợi ích. Một người xuất thân bình thường như so với ra là với cao sẽ té đau.

Heizzz xem ra đang nghĩ ngợi không tích cực rồi, đang tự cảm thấy tự ti với chính bản thân mình rồi. Không tin tưởng đối với cảm của dành cho ....xem ra phải từ từ cho nhóc này hoàn toàn tin tưởng , toàn tâm toàn ý ở bên cạnh , vui vẻ và hạnh phúc.

" Em đừng nghĩ ngợi lung tung, không phải loại người bắt cá hai tay đâu. Chuyện hôn ước là ý của ông ta, không đồng ý họ thì không ai ép . Anh đồng ý về gặp mặt là để rõ với họ, sẳn tiện thông báo có em rồi, bảo bối của chỉ có một là em đấy cho nên em yên tâm nhé, tin tưởng . "

Cô gật đầu nhẹ , đã đến còn sợ còn lo gì nữa. Cô phải tin tưởng , hai người nhau mà không tin tưởng nhau thì còn gọi là sao?

" Ừm em tin , em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa không cần lo cho em đâu "

Hai tay ôm lấy mặt , cúi đầu xuống cưng chiều mà âu yếm gương mặt nhỏ của

" Bạn của .....Y Đàm....Đàm Đàm... em.... em.... em rất nhiều "

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...