Hồi lại hiện thực trong lòng có chút giận , xuống chiếc cổ cao trắng mịn của thấy ghét nên quyết định cắn cho một cái, trả đũa chuyện lúc trước tổn thương mình.
Y Đàm cắn để lại dấu răng lên cổ của , lúc này Dương Vũ không giả bộ ngủ nữa mở mắt ôm lấy eo của không không rằng mà đè miệng ra hôn một cái.
" Dám nhân lúc ngủ cắn trộm , hôn trả em lại "
Y Đàm chớp chớp mắt bĩu môi không cam tâm , cái đồ khốn nhà Trịnh Dương Vũ em ghét nhiều hơn đây là rơi vào hố sâu rồi ư?
" Anh buông em ra, eo còn đau..."
Anh xoa lấy hông và eo bàn tay hư hỏng để tại đùi nuột nà mơn trớn, xong lại luồng vào bên trong lớp áo sơ mi mỏng manh chạm vào da thịt mềm mịn.
" Đau sao? Để xoa cho nhé....ưm bảo bối da em sao lại mịn như thế này? "
Y Đàm ngượng ngùng dùng tay muốn kéo tay ra, bàn tay hư đốn của xảo huyệt đang ở phía giữa, chạm nhẹ rùng mình.
" Ưm.... đừng quậy....em còn đau....không nữa đâu mà....a.m....tha cho em..."
Anh nhếch môi ánh mắt đắc ý, bàn tay di chuyển lên phía trên từ tốn mà chạm vào ngực của rồi xoa bóp.
" Là do em quá hấp dẫn, ngực em mềm lắm kích cỡ lại vừa lòng bàn tay , rất thích"
" Đàm Đàm chuyển về ở với không......để có thể ngày ngày em? "
Cô khó chịu sáng sớm đã bị quậy , cơ thể của vẫn còn đau ê ẩm, dấu vết để lại còn rất rõ. Cô chủ đưa mặt tới gần hôn , nhân lúc đang chăm hôn mình đã kéo tay ra khỏi cơ thể.
Y Đàm tách môi mình dựng người ngồi dậy, đi xuống giường.
Cuối cùng cũng thoát khỏi người đàn ông táo bạo này rồi, chống nạnh ánh mắt cứng rắn dõng dạc mà :
" Trịnh Dương Vũ cái đồ khốn nhà ! Đừng hòng hố em vào tròng, muốn em chuyển về sống cùng ? Em không ngu! Chuyển về đây sống để bị ngày ngày em mơ đi, ha ha Phùng Y Đàm này đã khác xưa rồi em không ngoan như lúc trước đâu ! "
Anh trưng mắt xem , dường như không bận tâm mấy lời . Cô thấy trở mình ngồi dậy Y Đàm trong lòng cảm thấy nguy hiểm nên lật đật chạy vô nhà wc chốt cửa lại trốn.
Trịnh Dương Vũ đứng trước cửa đưa tay lên gõ: " Đàm Đàm mở cửa cho , còn chưa rửa mặt đánh răng "
" Không mở, em mà mở lại đè em ra nữa "
Anh bật bất lực, nhỏ suy nghĩ đều đúng hết mà có cần đến không? Đêm qua không phải đã rồi sao giờ thêm nữa có sao đâu?
" Em mở cửa ra hứa không gì em đâu, chúng ta còn chuẩn đến công ty việc nữa mà "
Y Đàm sau cánh cửa đứng suy nghĩ một đẫu rồi cũng đành phải mở cửa cho vào, đứng nép sang một bên đề phòng, Dương Vũ đi vào tới đứng trước bồn rữa mặt đưa tay lấy bàn chải đánh răng, chỉ có một bàn chải bé của đánh răng bằng gì đây?
À quên tối qua có mua hai đôi bàn chải đôi mà.
" Em đi lấy bàn chải đôi hôm qua chúng ta mới mua đi, từ nay về sau sẽ dùng bàn chải đôi "
" A...để em đi lấy "
Cô đi ra tới đống túi đồ lục tìm xong cầm vào đưa cho . Bàn chải này là bàn chải điện tử có tính năng sạch sâu và trắng răng gấp 4 lần bàn chải thông thường, mua hai đôi màu trắng đen và màu xanh lam.
" Của em này đánh răng đi, rồi rửa mặt thay đồ xuống nhà ăn sáng xong đưa em đến công ty "
Cô cầm lấy bàn chải mình trong gương, đầu tóc rối xù lại liếc sang sao tóc không rối xù như ? Nhìn tóc rất chắc khỏe đen và mượt, chắc chăm tóc tố lắm không như ....khóc á trời....
Cô và đánh răng tới lúc cúi xuống rửa mặt thì tóc cứ dính lên mặt, thấy thế liền đứng đằng sau dùng tay giữ tóc gọn ra sau giúp .
Lúc rửa mặt xong khăn lau mặt đã cầm sẵn, Dương Vũ thả tóc ra dùng khăn lau khô mặt giúp Y Đàm.
Anh chăm kĩ như đó, tim lay tâm rung rinh, lần đầu người khác quan tâm từng chút như , trừ mẹ ra thì là người thứ hai.
Cô ôm lấy eo , do chênh lệch chiều cao nên chỉ đứng ngang tới hơn ngực một tí thôi, Y Đàm tự nhiên muốn ôm ôm quả thật rất ấm áp lại vững chắc gần gũi.
Trịnh Dương Vũ có chút bất ngờ nhanh chóng đáp lại cái ôm của , một ôm chặt eo một tay xoa lấy đầu âu yếm.
" Sao thế Đàm Đàm? "
" Không có....chỉ là em cảm ...vì trước giờ ngoại trừ mẹ em ra chưa có ai tốt với em như ....chưa có ai vì em mà giữ tóc... chưa có ai lau mặt giúp em..."
Trịnh Dương Vũ nghe trái tim cảm thấy xót xa, chỉ những hành đơn giản như đã khiến Đàm Đàm đến mức này sao? Rốt cuộc người đã trải qua những gì?
Anh nhẹ dùng hay tay giữ lấy mặt nâng lên, mặt so với nhỏ hơn nhiều một bàn tay đã to hơn nữa mặt của Y Đàm rồi.
"Nhìn xuống đôi môi mọng nước hồng hồng nhỏ nhắn của Đàm Đàm, cúi xuống hôn chụt một cái chiều, Y Đàm chớp chớp đôi mắt sáng to tròn hai mí của mình lặng im không biết gì.
Có vẻ rất thích hôn , mặt dù đối với chuyện thân mật kiểu này còn chưa thích ứng .... mà.....cuộc đời ai cũng sẽ có lần đầu nếu là sẽ nguyện cùng trải nghiệm.
" Trước giờ ngoại trừ ra có người khác giới nào hôn môi nhỏ này của em chưa? "
Anh lên tiếng hỏi, tự dưng muốn biết nghĩ đến trước khi gặp có người nào hôn đôi môi xinh đẹp này của lại cảm thấy khó chịu.
Y Đàm mím môi giả vờ suy nghĩ...... thấy gương mặt đang dần trở nên đen xì khó chịu của , cảm thấy mắc ....thử trêu xem có thể tới mức nào.
" Ừm....để em nhớ xem....a...hình như có 3 người "
Cô vô tư đưa bàn tay lên đếm ngón rồi đưa ra câu trả lời là 3, Dương Vũ nghe tận 3 người sắc mặt trở nên đen xì miệng cứ giật giật rồi nở một nụ hề hước.
" Ba người?......Ha Ha cứ nghĩ em nhút nhát nội tâm nay mới biết tận ba người...là ai trai cũ? "
Y Đàm che miệng bật , xong ôm lấy mặt : " Xem kìa em thế mà cũng tin sao? Làm gì có 3 người gì đó, đúng trước kia em vốn nhút nhát nội tâm nên ít giao lưu cởi mở với người khác giới lắm, bè của em có mấy người là con trai đâu, mấy đứa đó em chơi vì em xem tụi nó là chị em dì, nụ hôn môi đầu từ kiếp trước đến hiện tại đều là đấy. "
" Ông ạ không hiểu con người em sao, Phùng Y Đàm em là một người rất chừng mực em luôn duy trì khoảnh cách thân mật tiếp với người con trai khác, em sẽ chỉ chủ tiếp với người em thôi. Người em duy nhất vẫn luôn là Trịnh Dương Vũ "
Những lời không có nữa từ giả dối, Y Đàm bị ám ảnh từ bạo lực gia đình do người cha nên tổn thương tâm lý. Cô luôn cảm thấy không thoải mái khi ở chốn đông người, đặc biệt là ở một mình với một đám con trai, rất sợ sợ những ánh mắt lời lạ lẫm đó
Cô giả vờ bình tĩnh vờ như mình ổn trong lòng vốn đã loạn lên hết, không dám thẳng hay chuyện với một người con trai lạ, cho dù là của ngồi cùng với nhau cả buổi chỉ biết may trời thôi.
Trịnh Dương Vũ thấy ánh mắt Y Đàm dần chuyển sang trầm tư cử cách tay vòng qua sau bế người lên.
" A.... gì ? "
" Bế em "
" Thả em xuống em tự đi mà "
" Không muốn muốn bế "
" Chúng ta còn chưa thay đồ mà "
" Thay thì phải thay, để giúp em mặc đồ nhé "
" Ưm.........Vũ "
Anh cúi xuống lại chiếm lấy môi của , vừa hôn vừa đi ra khỏi nhà wc, bế tới giường đặt xuống môi vẫn chưa rời khỏi môi .
...................................
Tòa nhà C
Phòng Chủ tịch.
" Chủ tịch có chuyện gì vui sao? "
Lâm Đạt đến đưa hợp đồng cho ký nãy giờ cậu cứ thấy tự miết trong lạ lẫm vô cùng.
Anh đặt bút ký xong đưa hợp đồng lại cho Lâm Đạt.
" Lâm Đạt cậu đã ai bao giờ chưa? "
" Hảa?.....Chủ tịch hỏi tôi từng ai chưa hả?"
" Không giấu gì chủ tịch tôi thời học đại học có một người con "
" Vậy cậu chắc biết khi đương người con trai thường những gì cho vui vẻ đúng không? "
" Tất nhiên là tôi biết rồi, mà tự dưng hỏi ? Không lẻ....chủ tịch đang ư? "
Anh gật đầu rồi : " Cậu cũng việc với tôi lâu rồi nên tôi không giấu cậu, đúng tôi đang một người "
Lâm Đạt trợn tròn mắt hai mày nhếch lên vẻ mặt ngạc nhiên , tin chấn ! Chủ tịch cậu mà thừa nhận đang đương, Omg là nào có thể cua đỗ sếp nhà cậu ? Cô nào có can đảm đối mặt với Trịnh Dương Vũ chuyện , Lâm Đạt thầm hâm mộ người con chưa biết mặt này.
" Sếp à, thật sự đang đương ư? "
"Anh nhếch mày vẻ mặt thản nhiên mà : " Tôi là người tùy tiện chuyện không có à? "
" Ha nào có chủ tịch là người một là một hai là hai mà "
" Mà chủ tịch và người đó quen nhau lâu chưa? "
" Nói quen lâu thì cũng đúng mà chưa lâu cũng đúng, tóm lại là tôi em ấy em ấy cũng tôi. Cậu hỏi gì? "
" Thì tôi hỏi rõ mới biết tư vấn cho ngài chứ, trong một mối quan hệ đương có nhiều giai đoạn nên cần phải hỏi rõ "
" Mà chủ tịch tôi hỏi ngài một vấn đề nữa không? "
" Cậu hỏi đi "
" Chủ tịch và đó đã....ưm....ngủ với nhau chưa? "
Trịnh Dương Vũ quay bút lạnh lùng cậu trợ lý, Lâm Đạt này cũng biết hỏi dữ, đúng là vô đúng trọng tâm luôn không uổng công đi theo bao nhiêu năm.nay.
" Rồi "
" À Há....tuyệt chủ tịch đúng là nhanh gọn ha ha "
Lâm Đạt thiếu điều muốn nhảy cẩn lên, thì ra sếp cậu không phải không mà là chưa gặp đúng người đúng lúc, mà bấy lâu nay cậu cứ tưởng sếp mình.....ơ....thật là, mày đi sếp mày to cao khỏe mạnh như thế nào mày lại nghĩ bị y.ế.u....bậy quá trời rồi.
Vậy người cướp đi đời trai quý báu của sếp là nương nhà nào cậu phải bái kiến mới , sắp có người quản cái tính khí thất thường của chủ tịch rồi.
Lâm Đạt vừa nghĩ vừa thầm, đến khi lên tiếng gọi mới hồi hồn lại
" Thằng kia, gì hử? "
" Dạ....tôi thấy vui thì thôi, mà tôi còn việc cần giải quyết tôi đi trước đây "
Nói xong Lâm Đạt quay người chuồn đi, Dương Vũ ngơ ngác ủa thằng này còn chưa giúp tư vấn biện pháp con vui vẻ mà sao đi là đi rồi?
Nhân viên thế này phải trừ lương!
Bạn thấy sao?