Lắp Giường Với Bạn [...] – Chương 8

Tôi lại từ chối.

Cô ấy đi tìm trai rồi, cố bảo không thể trả lời tin nhắn nữa.

Có lẽ là thử tôi.

Hai tiếng đồng hồ, sao mà có thể, cứ liên tục ở trong…

Giải thích cho cái bình luận hot: Tôi lại mở ấy ra, block thì có vẻ tôi yếu đuối.

Sau này, ấy chẳng phải như các tưởng đâu, đúng là ấy đi thật.

Tôi video call.

Nhìn một chút sau, ấy đang tắm à?

Tôi giả vờ đồng ý call video, ấy cũng không chịu ra ngoài.

Làm sao lại có loại phụ nữ như thế này?

Cô ấy lúc trước sao có thể theo đuổi tôi?

Có rất nhiều theo đuổi tôi thật đấy.

3

Tiêu đề: Không có gì tiếp theo đâu, đừng chờ nữa.

Tôi đâu phải là người rảnh rỗi, tôi còn phải đi .

Dạo gần đây tôi lại càng bận rộn hơn.

Sao trong phần bình luận lại cứ tôi sẽ khó trai ấy nhỉ?

Bạn trai ấy là sinh viên của tôi, đương nhiên tôi phải điều chỉnh giờ sao cho hợp với giờ của tôi chứ.

Tôi không có ý kiến gì với ta.

Nếu tôi ghét ta, tôi sẽ từ chối của ta à?

Anh ta là ta, ta là ta.

Tôi là thầy của ta, tôi đâu phải là tiểu tam.

4

Tiêu đề: Cô ấy lại muốn mời tôi đi khách sạn, thật sự là…

Bạn cũ lại đến.

Cô ấy gửi cho tôi mấy tin nhắn khiêu gợi.

Lúc đó tôi đang ở trong thang máy, trai ấy đứng ngay sau lưng tôi, tim tôi như muốn ngừng đập.

Tôi bảo ấy đi tìm trai của mình đi, ấy lại chỉ muốn ở bên tôi…

Có vẻ như hai tiếng đó chẳng có chút chất lượng gì cả.

Trước đây có người bình luận bảo tôi tưởng tượng quá, giờ có thể ra xin lỗi tôi không?

Sao trai ấy lại tôi ? Tôi có dụ dỗ ấy đâu.

Lát nữa ta mà bị chia tay, liệu có phiền phức cho tôi không?

Cuối cùng thì ấy không muốn chia tay đâu, chỉ là muốn lợi dụng tôi thôi.

Tôi lại từ chối.

Chắc tôi sẽ không viết bài này nữa.

Thật sự là ấy đã phiền tôi rồi, tôi chẳng biết mình đang bận gì nữa.

Bây giờ tôi còn đang thức khuya sửa luận văn cho trai ấy.

Mục lục và nội dung còn chẳng khớp.

Cô ấy thật sự thích ta ở điểm gì chứ?

5

Tiêu đề: Cô ấy mắng tôi “vừa vừa xoa”, tôi đã hòa với chính mình rồi.

Câu chuyện bắt đầu từ việc tôi đăng một bức ảnh chỉ để ấy xem.

Cô ấy ngay lập tức mắng tôi là “ vừa xoa”.

Thế thì thôi, tôi không nữa.

Cô ấy và trai ấy cứ sống tốt đi.

Tôi sẽ người chứng hôn cho họ.

Chờ đã, đừng vội chứng hôn, ấy bảo tôi chụp ảnh đẹp à?

Có nghĩa là ấy ghét tôi “”, lại thích tôi “xoa”…

Tôi thử lòng ấy.

Cô ấy video call với tôi, bảo tôi cởi áo, đến khi chỉ còn mặc nội y.

Cô ấy cứ chằm chằm.

Cô ấy đã không vượt qua thử thách của tôi.

Họ sớm muộn cũng chia tay thôi.

Cô ấy nửa đêm gọi taxi đến tìm tôi, tôi ở cùng ấy (còn lâu hơn cả thời gian ấy bên trai mình), rồi ấy tự mình đi taxi về.

Nhìn có vẻ ấy cũng cực khổ lắm.

Khi trai ấy đang ngủ, ấy cũng phải lén lút đến đây, ấy thích ai hơn?

Là tôi.

6

Sau đó, tài khoản này không cập nhật nữa.

Mỗi ngày có hàng trăm fan đến hỏi.

[Hỏi hàng ngày, hôm nay blogger tiểu tam có quay lại không? Không có.]

[Blogger đã bị đánh chết rồi sao?]

[Dù gì cũng đang thu hút người, trả lời tôi đi, tôi mua cũng mà?]

Lâm Thiên cũng rất muốn xem.

Cô ấy nhanh chóng tìm thấy phần tiếp theo mã hóa trong sổ ghi chép của Giang Tịch.

Mật khẩu là ngày sinh của Lâm Thiên.

Tên là “Nhật ký Tiểu Tam của tôi”.

7

Ngày đầu tiên tiểu tam.

Bạn trai ấy gọi điện cho tôi.

Không thể nào, tôi bị phát hiện nhanh thế sao?

May mà ấy gọi chỉ để xin nghỉ phép.

Thế ấy không khỏe à?

Liệu tôi có quá mạnh đêm qua không?

Tôi chỉ muốn thể hiện thật tốt, để ấy không bao giờ quên tôi.

Hy vọng ấy về sau sẽ chẳng còn ai ngoài tôi.

Quả thật, tôi thật hèn hạ.

Tôi gọi Lộ Trì đến thay tôi, còn tôi thì đi mang cháo cho ấy.

Tại sao ấy lại không vui khi thấy tôi nhỉ?

Không thể nào.

Chúng tôi mới ngủ với nhau mà.

Tôi muốn một nụ hôn.

Bạn trai ấy về trước, ấy tát tôi một cái.

Đau quá.

Hóa ra đây mới là tiểu tam.

Không có gì là đẹp đẽ hay rực rỡ cả.

8

Ngày thứ bảy tiểu tam.

Tại sao chỉ sau một lần, ấy lại không thèm để ý đến tôi nữa

Lần trước ấy tát tôi, tôi cũng không tính toán.

Giờ chỉ còn cách hỏi trai ấy.

Nghe họ đang cãi nhau.

Có phải vì tôi rắc rối cho ấy mà ấy không muốn để ý tôi nữa không?

Vậy sau này tôi sẽ không đến nhà ấy nữa.

Ở nhà tôi tự do hơn.

Cô ấy lại hỏi tôi có biết xấu hổ không.

Thật khó chịu.

Giờ ấy tỉnh táo lại rồi, đến mắng tôi là “không biết xấu hổ”.

Có phải ấy muốn chấm dứt với tôi không?

Tôi không đồng ý.

Tôi sẽ ầm lên.

Tôi muốn ấy đến gặp tôi

Tôi sẽ quấn lấy ấy.

Tiểu tam là như đó.

Cô ấy cũng nên học chút bài học.

Cứ nghĩ tôi dễ bị bắt nạt à?

9

Ngày thứ mười tiểu tam.

Khóc lóc, sự, treo cổ.

Cô ấy đưa tôi đi du lịch.

Rất vui.

Tôi đã sủng ái lại.

Chúng tôi đến Nhật Bản.

Đây là một quốc gia của tiểu tam.

Nghe có đến 85% người ở đây đều là tiểu tam.

Thêm tôi một người cũng không sao.

Quả thật, ở đây đã xảy ra những điều may mắn.

Tôi hết sức để phục vụ ấy.

Cô ấy chủ đề nghị để tôi lên vị trí chính thức.

Chú ý, ấy chủ đấy nhé.

Hạnh phúc đến đột ngột, tôi phải giữ bình tĩnh.

Lưu ý đừng quá vui mà thành ra tai họa.

10

Ngày thứ mười tám tiểu tam.

Đang chuẩn bị cho việc lên vị trí chính thức.

Lỡ sau này bị phát hiện, Thiên Thiên đá Lộ Trì và tôi, sẽ ra bao chuyện bàn tán.

Tôi sẽ tạo ra không khí cho mọi người thấy tôi mạnh hơn Lộ Trì cả vạn lần.

Như mọi người sẽ cảm thấy việc Thiên Thiên thích tôi là hợp lý.

Từ nay sẽ không còn giấu giếm nữa.

Phải công khai.

Lộ Trì có phải nghe tin đồn gì không?

Sao cậu ấy lại hỏi tôi chuyện du lịch?

May mà tôi kiên quyết phủ nhận.

11

Ngày thứ hai mươi tiểu tam.

Lộ Trì hôm nay ca tối.

Cậu ấy sẽ không về nhà.

Thế là .

Tôi có thể ở lại qua đêm với Thiên Thiên rồi.

Nhưng cậu ấy cũng rất vất vả với ca trực đêm, tôi thấy hơi áy náy.

Hay là tôi cho cậu ấy mượn cái chăn của mình?

Tôi còn có thể giới thiệu cho cậu ấy nữa.

Cậu ấy bảo cậu ấy rất , sẽ không chia tay ấy đâu.

Vậy thôi, tôi không cho cậu ấy mượn chăn nữa.

Nhận tin nhắn của Thiên Thiên.

Cô ấy nhất định bắt tôi tối nay phải đeo nơ.

Trời ơi, sao đây nhỉ

Thực ra tôi cũng không dễ dàng gì.

Trước đây trai của Thiên Thiên, ấy thật sự nghe lời tôi vô điều kiện.

Giờ tiểu tam, ấy toàn đưa ra những cầu dâm đãng.

Tôi không mấy vui vẻ, cũng không dám ấy thất vọng.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa chính thất và tiểu tam.

Cô ấy chẳng hề tôn trọng tôi.

Tôi cổ và tay Lộ Trì, không thấy gì lạ…

Lộ Trì hỏi tôi .

Cậu ấy sao lại có thể hung dữ với thầy giáo như thế?

Tôi cũng chẳng dám hỏi.

12

Ngày thứ hai mươi hai tiểu tam.

Gần đây tôi cứ mấy chuyện quái quái, bị trai ấy mắng trong vòng bè.

A a a a a a.

Cô ấy còn chụp ảnh cho cậu ấy, còn like nữa.

Không phải đã sẽ chia tay rồi sao?

Chia tay còn tặng quà?

Chẳng phải cậu ấy bình thường cũng tặng quà sao?

Tặng cậu ấy đồng hồ hàng hiệu, tặng tôi cái vòng cổ rẻ tiền?

Tôi là gì chứ?

Tôi là tên hề.

Tôi tức rồi.

Kể từ khi ấy bảo tôi có thể lên vị trí, đối mặt với đủ loại khiêu khích của ấy, tôi càng ngày càng không còn giới hạn, liệu tôi có bị lừa không?

Cô ấy không nỡ tổn thương trai.

Cô ấy không đối xử với trai như thế.

Cô ấy bảo là do ta nghi ngờ, còn hỏi ấy.

Cô ấy đã hủy bỏ cái like rồi.

Vậy là ổn rồi.

Tôi cũng lén lút đăng một bài trên vòng bè.

Cô ấy đã like bài của tôi.

Vui quá.

Nhưng thôi, để ấy hủy đi vẫn hơn.

Dù sao cũng không đẹp đẽ gì.

13

Ngày thứ hai mươi năm tiểu tam.

Dạo này tôi không chuyện với trai ấy nữa.

Vẫn nên khiêm tốn một chút.

Bạn trai ấy ngày nào cũng “hừ” tôi.

Tôi còn không dám bài luận của cậu ta viết quá tệ.

Sợ cậu ta nghĩ tôi cố sự.

Dù sao cậu ta cũng chẳng có mắt nhận luận văn.

Thiên Thiên dạo này tôi lắm.

Mấy câu ấy dùng để trêu ghẹo tôi thật sự quá đỉnh.

Mỗi lần ấy gọi tôi là “Bác sĩ Giang”, tim tôi đều đập nhanh hơn.

Trước đây tôi không cho ấy gọi như thế vì nghe quá kỳ khi liên quan đến công việc.

Giờ thì tôi đã học cách tận hưởng rồi.

“Bác sĩ Giang, đo nhiệt độ cho bệnh nhân mà sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?”

Cô ấy còn lau mồ hôi cho tôi nữa.

Mặt tôi đỏ bừng, sắp nổ tung luôn

Chẳng trách ấy lại có thể theo đuổi tôi, đáng quá đáng mà.

Tôi bảo ấy đừng đối xử như với Lộ Trì.

Sắc mặt ấy lập tức thay đổi: “Anh bị điên à, nhắc đến ta gì?”

Thế là tôi không dám nhắc nữa.

Thật là nhục nhã.

15

Ngày thứ ba mươi tiểu tam.

Thiên Thiên đến bệnh viện tìm tôi rồi.

Việc lén lút với tôi ở nhà dường như không còn đủ thỏa mãn ấy.

Cô ấy còn muốn tôi chuyện đó với ấy ở bệnh viện.

Không .

ấy những lời khiêu khích đến mức nào, tôi cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng mà ấy gợi cảm quá…

Tôi vẫn từ chối.

Nói không với cám dỗ không lành mạnh.

Cô ấy lại muốn đi tìm trai mình?

Cô ấy bảo ấy đến gặp tôi, giờ lại muốn đi tìm trai, cũng ta như cách ấy tôi sao?

A a a a—

Tôi thôi.

Ở đâu chẳng là ?

Tôi có thể mọi thứ.

Tôi phải chữa khỏi bệnh cho ấy.

Bị trai ấy bắt gặp rồi.

Thiên Thiên vẫn rất bình tĩnh, đây là cảm giác thương chăng

Bạn trai ấy mắng tôi “không biết xấu hổ” rồi kéo Thiên Thiên đi

.

Tôi quay về viết đơn xin nghỉ việc.

Khóc một chút.

Cô ấy chẳng bênh vực tôi gì cả.

Tôi tiểu tam còn mong chờ gì nữa?

Phải chăng tôi đã quá Lâm Thiên?

Tôi chưa từng theo đuổi nào, đều là họ theo đuổi tôi.

Thiên Thiên là người giỏi nhất trong việc trêu ghẹo.

Ở bên ấy tôi luôn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng niềm vui đó đều là ấy mang đến.

Tôi là một người rất nhạt nhẽo, nên ấy mới chia tay tôi.

Giờ chắc ấy thấy chơi với tôi thú vị lắm.

Đồ phụ nữ tệ bạc.

Trước đây ấy tôi đau khổ, giờ lại tiếp tục như .

Tôi chuẩn bị ra nước ngoài rồi.

Không thể sống nổi trong nước nữa.

Nếu giáo viên và sinh viên của tôi phát hiện tôi biết ấy là của học trò mà vẫn dính líu, tôi còn mặt mũi nào sống nữa?

Lâm Thiên còn dẫn trai ấy đến tìm tôi tính sổ.

Có vẻ hôm nay không tránh một trận đòn.

Cô ấy có mật mã cửa nhà tôi.

Đánh đi.

Chỉ cần đừng Thiên Thiên sợ.

Thiên Thiên không cho ta đánh tôi

OK.

Bạn của giờ là của tôi rồi.

Tôi lại hồi sinh.

Thiên Thiên còn hôn tôi trước mặt ta.

Tôi không còn là con chuột bị giấu trong bóng tối nữa.

Tôi lên ngôi rồi.

16

Nhật ký kết thúc.

Thì ra tôi không phải tiểu tam.

Giờ mấy đứa trẻ chẳng có cũng bịa ra một người sao?

Thật quá đáng.

Hại tôi nghĩ mình tiểu tam cả tháng.

Tất cả là lỗi của Lộ Trì.

Ai bảo cậu ta sống chung với vợ thầy mình chứ?

Cậu ta ngày nào cũng tỏ ra ngạo mạn.

Nhưng mà, nếu tôi không phải là tiểu tam, tại sao Thiên Thiên lại đối xử với tôi như ?

Tôi đang suy nghĩ kỹ càng.

Loại trừ mọi yếu tố bên ngoài, thì chỉ có thể là ấy thật sự tôi.

Có vẻ như tôi đã nghĩ quá phức tạp về Lâm Thiên.

Cô ấy chỉ đơn giản là kẻ biến thái.

Nhìn cái dáng vẻ ấy chột dạ mà xem.

Tôi là nam thần sao?

Cô ấy chỉ thích chơi với tôi.

Cô ấy ngập ngừng : “Trước đây là nam thần em theo đuổi, hơn nữa lại rất lạnh lùng, em không dám đưa ra cầu quá đáng nào…”

Tôi biết mà.

Biết thế tôi bớt sĩ diện lại, lúc đó đã xin ấy đừng chia tay.

Vẫn hơn là sau này phải tiểu tam để lên ngôi.

Cô ấy sẽ không bao giờ chia tay tôi nữa.

Tôi đã biết cách để giữ Thiên Thiên rồi.

17

Tôi nhất định ấy mê tôi đến chết.

Nhưng chung, một tháng tiểu tam cũng không phí hoài.

Giang Tịch đã đứng ở cửa phòng ngủ, lạnh lùng gõ cửa.

“Lâm Thiên, phải không? Cô đặt lịch kiểm tra tuyến vú, cần cởi đồ.”

Giang Tịch đặt xấp tài liệu xuống, đeo găng tay cao su, quay lại , khẽ cau mày.

Lâm Thiên đã cởi đồ, nằm lên giường.

“Cô , không cần cởi hết, chỉ cần phần trên thôi.”

Tai Lâm Thiên đỏ bừng.

“Bác sĩ… tôi mặc váy liền.”

“Thì sao?” Giang Tịch khó hiểu.

Lâm Thiên nhắm mắt lại.

Trong lòng nửa là hối hận, nửa là bất lực.

Người này sở thích thật kỳ quái, còn hơn cả nữa.

Tại sao lại nghiêm túc như chứ?

Quả nhiên, con người không thể hoàn toàn bộc lộ hết mình .

Không ai là người bình thường cả.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...