Hàn Khả Tâm biết ta rất coi trọng tiểu thư nhà họ Giang, không còn cách nào khác, nàng bèn lợi dụng hôn sự này để sức ép với ta:
"Mẹ, không xong rồi, Minh ca nhi không biết bị ma ám gì, hôm nay ở thanh lâu, nhất định muốn chuộc một kỹ nữ."
Hàn Khả Tâm vừa nắm khăn tay vừa lo lắng đi vòng quanh phòng ta:
"Tiểu thư nhà họ Giang còn chưa vào cửa, mà nó đã muốn nạp thiếp rồi. Mẹ ơi, chúng ta biết ăn thế nào với nhà người ta đây?"
"Nó trước giờ chỉ nghe lời con, hay để con đi khuyên thử xem?"
"Chỉ là mấy vị chưởng quỹ vẫn đang chờ ở phòng thu chi, trong phủ nhiều việc quá, con không thể buông tay . Phải sao đây mẹ?"
Hàn Khả Tâm vờ vĩnh vẫy khăn tay, ánh mắt ta lại đầy vẻ thách thức.
Nàng chẳng thèm úp mở nữa, rõ ràng thẳng với ta: nếu ta không đưa bạc, nàng sẽ để Thẩm Trạch Minh nạp thiếp, khiến nhà họ Giang xấu hổ, để ta không dám đối mặt với phủ Quốc Công.
Kiếp trước, khi phủ bị tịch thu, tiểu thư nhà họ Giang vừa mới vào cửa hai tháng.
Một hiếu thuận, ngoan ngoãn đến thế, lại bị nhà Hầu phủ ta liên lụy, đến nỗi mất mạng vô ích.
Giờ đây, ta chỉ mong hủy bỏ hôn sự này, tốt nhất là cắt đứt quan hệ với phủ Trấn Quốc Công, để khi nhà Hầu phủ xảy ra chuyện, không liên lụy đến phủ Quốc Công phải chạy đông chạy tây.
"Ngươi bận thì cứ ở trong phủ lo việc, Minh ca nhi để ta đích thân đi!"
Hàn Khả Tâm khẩy, không còn giả vờ nữa, ngang nhiên ngồi xuống ghế:
"Ôi chao, mẹ ơi, Minh ca nhi không nghe lời người đâu."
"Người cứ thử xem, con sẽ chờ ở đây, nếu Minh ca nhi không nghe, đến lúc đó con sẽ đi."
9
Ta không để ý đến nàng, bảo người chuẩn bị xe ngựa, thẳng hướng Trường Lạc Phường.
Nha hoàn Du Quyên lo lắng bên tai:
"Lão thái thái, tính cách của Đại gia rất cứng đầu, xưa nay không mấy khi nghe lời người, chúng ta liệu có thể đưa người về không?"
Ta nhắm mắt dựa vào thành xe ngựa:
"Ai ta định đi khuyên hắn?"
Xe ngựa dừng trước cửa thanh lâu, ta vung tay lớn tiếng chỉ về phía quán dành cho nam kỹ đối diện:
"Đi, vào đó——"
Du Quyên ngạc nhiên đến rớt cả cằm:
"Lão thái thái, nhầm rồi, thanh lâu ở bên kia mà."
"Không nhầm đâu, chính là đây."
Ta dẫn nha hoàn bước vào quán, gọi một gian phòng thượng hạng:
"Cho gọi hai chàng trai đẹp nhất của các ngươi đến, mang hai người."
Kiếp trước, khi tiểu thư nhà họ Giang vừa vào cửa chưa lâu, Thẩm Trạch Minh đã đến tìm ta, rằng hắn thích hai kỹ nữ, bảo ta bỏ bạc chuộc họ về:
"Bà nội, nếu bà chịu bỏ tiền chuộc người, con sẽ tìm một căn nhà ngoài phủ để an trí cho họ, không để Giang Huệ phát hiện."
"Còn nếu bà không chịu, mẫu thân đã rồi, bà ấy sẽ đích thân chuộc về thiếp cho con. Bà chẳng lẽ muốn Giang Huệ phải chịu ấm ức sao?"
Vì danh tiếng của nhà Hầu phủ, ta hết lòng lo liệu, hai huynh đệ này thì chẳng bận tâm gì, còn dựa vào cảm của ta mà uy hiếp, ra ngoài bỡn, nuôi cả đống phụ nữ.
Kiếp này sống lại, đống bẩn thỉu đó để ta tự đổ.
Hai tiểu quan bước lên, chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày khôi ngô tuấn tú, môi đỏ răng trắng, quả là những chàng trai vô cùng đẹp mắt.
Ta ngả người trên ghế, để bọn họ phục vụ ta, ca hát và mua vui.
Chẳng trách nam nhân thích vào thanh lâu, mấy cậu trai trẻ này vừa hát vừa nhảy, chỉ cần thôi cũng đủ khiến lòng người thư thái.
Sau khi bài hát kết thúc, ta vẫy tay, hai người đến ngồi cạnh gối ta:
"Ta sẽ chuộc thân cho các ngươi, ba năm sau cho các ngươi tự do, các ngươi có đồng ý không?"
Hai người chần chừ một lúc, liếc nhau rồi :
"Chúng tôi nghe theo lão thái quân."
10
Hai người này là những tiểu quan hàng đầu, bà chủ lầu không nỡ mất cây hái ra tiền, nên đưa ra một cái giá trên trời:
"Lão thái quân, người có thể đi khắp kinh thành hỏi thăm, không có ai vượt qua Vinh Quang và Vinh Ngọc của chúng tôi đâu. Bây giờ một lúc người mang cả hai đi, sao tôi còn ăn nữa?"
Bạn thấy sao?