Lão Thái Thái 'Phát [...] – Chương 14

Vài ngày sau, ta cảm thấy không chịu nổi cảnh khổ này nữa, liền tìm cớ rằng lòng ta đã nguội lạnh, không muốn thấy bọn họ để khỏi thêm đau lòng.

 

Ta quyết định ra ở riêng, Du Quyên :

 

"Các người yên tâm, ta biết thêu thùa, có thể nuôi sống lão thái thái. Ta có gì ăn, lão thái thái cũng sẽ không bị đói."

 

Khi ta và Du Quyên chuẩn bị rời đi, Hàn Khả Tâm không câu nào, nàng mong bớt một miệng ăn thì càng tốt. Thẩm Đào thì đứng bên cạnh, rơi nước mắt:

 

"Mẹ, đi đến nước này, đều là do con vô dụng."

 

Hai đứa cháu trai cũng khóc theo, hai năm qua ta đối xử với chúng vô cùng hào phóng, muốn sao , muốn bao nhiêu tiền cũng cho, bây giờ chúng đã thay đổi thái độ, đối với ta lại có vài phần chân thành:

 

"Bà nội, sau này khi kiếm tiền, con sẽ đón người về."

 

Ta yếu ớt vẫy tay:

 

"Đi hết đi, đừng tiễn nữa."

 

Đừng tiễn nữa, mùi bánh tuyết trong tay áo ta sắp tỏa ra rồi.

 

Ta cùng Du Quyên một căn nhà nhỏ bình thường trong thành. Bên ngoài tuy trông đơn sơ, phòng ngủ bên trong lại bài trí cực kỳ sang trọng.

 

Dĩ nhiên ta không thực sự sạch gia sản, cuối cùng vẫn giữ lại một trăm vạn lượng bạc, cùng vài cửa tiệm ăn phát đạt. Tất cả đều đã sang tên cho mấy người gia nhân trung thành, ta cũng sớm trao cho họ khế ước bán thân, để họ rời phủ.

 

21

 

Giờ ta sống một mình, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, lúc rảnh thì trồng cây trong vườn, chơi với chim, chẳng còn con trai con dâu phiền, cuộc sống thoải mái biết bao.

 

Khoảng ba tháng sau, Thẩm Trạch Văn có đến tìm ta một lần, ta trốn trong nhà, không chịu gặp.

 

"Bà lão từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, cả đời là quý nhân, cuối cùng lại bị các người đến nông nỗi này. Văn Nhị gia, ngài về đi, bà ấy không muốn gặp ngài."

 

Nói à, ta đang ăn chân giò, miệng dính đầy mỡ, quần áo lại mặc lụa Hàng Châu, gặp hắn thì biết sao cho phải.

 

Thẩm Trạch Văn mắt đỏ hoe, quỳ xuống trước cửa, dập đầu:

 

"Bà nội, là con bất hiếu, từ nay về sau con sẽ cố gắng kiếm tiền."

 

Hắn để lại cho Du Quyên năm mươi văn tiền.

 

Du Quyên kể rằng, giờ hắn khuân vác ở bến tàu, cả nhà chỉ đủ ăn lót dạ. Hàn Khả Tâm thì oán trời trách đất, không chịu nổi cú sốc này, đã trở nên điên điên khùng khùng, không ai còn muốn tiếp với bà ta.

 

"Còn Thẩm Vị Vũ thì sao?"

 

"Thẩm nương... ấy..."

 

Du Quyên ngập ngừng, rồi thở dài:

 

"Cô ấy vẫn không cam lòng, đã đến phủ Tam hoàng tử chuyện vài lần, bị lính canh đánh một trận, quăng ra ngoài. Cuối cùng là Đại gia đưa ấy về, giờ thì cả ngày nằm lì trong nhà, không ra ngoài nữa."

 

"Ừm, đường là do mình tự chọn, cứ để nó tự lo liệu thôi."

 

Con người vốn luôn mâu thuẫn, gia cảnh tốt, cha mẹ thương, thì con cái lại ít trải nghiệm, ngây thơ không hiểu sự đời, dễ bị lừa gạt.

 

Nếu gia cảnh không tốt, thì lại dễ sinh ra tính cách cực đoan, nhạy cảm, đời cũng chẳng yên ổn.

 

Thế gian này chẳng có gì hoàn hảo, nếu ta che chở cho chúng khỏi mọi khó khăn, phía trước sẽ chỉ có hố sâu lớn hơn chờ đợi bọn chúng.

 

Sống lại một đời, có thể giữ mạng đã là may mắn lắm rồi, những ngã rẽ trong đời, tránh không , vẫn phải đi qua.

 

Trời lại bắt đầu mưa lất phất, ta ôm lò sưởi đứng dưới hiên, cây khô trong sân, trên cành đã bắt đầu nảy những mầm xanh non nớt.

 

Ta mỉm :

 

"Du Quyên, xem, cây đã khô héo bao lâu, giờ lại đ.â.m chồi rồi."

 

Chỉ cần còn sống, cuộc đời vẫn còn vô vàn hy vọng và cơ hội.

 

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...