Lão Thái Thái 'Phát [...] – Chương 13

19

 

Nhà của Du Quyên không lớn, có hai phòng phía Đông, ba phòng phía Tây, giờ mẹ con nhà họ ở phía Tây, còn ta ở phía Đông.

 

Buổi sáng Cẩm y vệ đến tịch thu gia sản, giờ đã là buổi chiều, cả nhà chưa ăn sáng hay ăn trưa, chúng ta đi bộ từ phía Đông thành đến phía Nam, ai nấy đều đói đến mức bụng kêu ọc ạch, trong người lại không có lấy một xu.

 

Thẩm Trạch Minh nằm bẹp trên giường không nhúc nhích, còn Thẩm Trạch Văn thì cố gượng dậy, lau mặt rồi khó khăn :

 

"Ta có vài huynh đệ thân thiết, để ta đi vay chút bạc."

 

Huynh đệ thân thiết? Lúc ngươi tiêu tiền như nước, đừng là huynh đệ, người ta tranh nhau gọi ngươi là cha cũng . Còn bây giờ, tiền không có, tước vị cũng mất, ai thèm quan tâm đến ngươi nữa?

 

Lúc trước ta khuyên hắn tránh xa đám bè vô dụng, hắn sống c.h.ế.t không nghe. Giờ cứ để hắn tự va chạm, rồi mới biết đối phương là người hay quỷ.

 

Quả nhiên, đến tối mịt Thẩm Trạch Văn mới quay về, bộ dạng thảm , trên mặt còn có vết thương.

 

"Mượn bạc rồi chứ?"

 

Thẩm Trạch Văn mắt đỏ hoe:

 

"Bà nội, người, người chịu nhịn đói thêm một đêm, ngày mai con sẽ tìm cách kiếm tiền!"

 

Hàn Khả Tâm vốn đang nằm trên giường, đột nhiên bật dậy như xác sống:

 

"Nhịn đói thì sao? Tất cả đều là lỗi của bà ấy, đều là bà ấy! Chính bà ấy đã nuông chiều các ngươi, chính bà ấy đã khiến các ngươi trở nên như thế này!"

 

"Mẹ, mẹ đang vớ vẩn gì thế? Bà nội tin tưởng con nên mới đưa bạc cho con, sao có thể gọi là con?"

 

Thẩm Trạch Văn phản bác lại một câu, Hàn Khả Tâm như phát điên, lao tới tát hắn hai cái:

 

"Đồ ngốc! Thẩm Trạch Văn, ngươi đúng là đồ ngu ngốc đến chết! Ngươi không phân biệt đúng sai sao?"

 

"Giúp ngươi nạp thiếp, không cho ngươi học hành, để ngươi tiêu tiền như nước, nếu đây là vì tốt cho ngươi, thì tại sao Hầu phủ lại ra nông nỗi này!"

 

"Nuông chiều con hư còn hơn g.i.ế.c con! Bà ấy muốn hủy hoại ngươi, hủy hoại tiền đồ của ngươi, hủy hoại tất cả chúng ta!"

 

Hàn Khả Tâm bóp chặt cổ Thẩm Trạch Văn, gào thét điên cuồng.

 

Thẩm Trạch Minh ngồi dậy, lạnh lùng tất cả:

 

"Mẹ, chẳng phải mẹ là người đã những điều đó sao? Chính mẹ đã rằng học hành chẳng có ích gì, phải tìm cách bám víu vào cây cao mới là lẽ phải. Chính mẹ đã bảo rằng bà nội keo kiệt, không muốn cho chúng ta tiêu bạc."

 

"Chính mẹ cũng tiểu thư nhà họ Giang không phải mối tốt, lòng dạ hẹp hòi, nạp thiếp chẳng có gì đáng kể."

 

"Bà nội chỉ theo ý của mẹ mà thôi, người khiến chúng ta rơi vào cảnh này, chẳng phải chính là mẹ sao?"

 

Hàn Khả Tâm như bị sét đánh trúng, run rẩy buông tay ra, Thẩm Đào bên cạnh gầm lên một tiếng:

 

"Im hết cho ta! Im hết!"

 

"Còn ầm ĩ gì nữa! Tối nay không ăn, để dành sức mà nghĩ xem mai lấy gì ăn đi!"**

 

Nói xong, hắn lại nằm xuống giả chết.

 

20

 

"Thôi đi, đừng đổ lỗi cho nhau nữa. Cứ cãi vã cũng chẳng ích gì, tốt hơn hết là nghĩ xem mai kiếm cơm ở đâu."

 

Ta thở dài, vịn tay Du Quyên, run rẩy bước về phòng mình, bóng lưng còng cõi dưới ánh trăng, trông già nua hơn bao giờ hết.

 

Cửa phòng vừa đóng lại, ta bò đến đầu giường, lấy ra một cái bát sứ lớn từ bên dưới:

 

"Nào, Du Quyên, mỗi người một cái đùi gà."

 

Ta và Du Quyên ngồi xếp bằng trên giường, ăn uống ngập miệng, Du Quyên vừa húp canh gà vừa cảm thán:

 

"Lão thái thái, người thật giỏi, nô tỳ không hiểu, tại sao phải đi đến bước này?"

 

"Không thì không lập, con người khi ở trong cảnh thuận lợi thì chẳng bao giờ chịu suy nghĩ, chỉ biết trượt dài xuống hố sâu, đến lúc đó ngay cả mạng sống cũng không giữ . Chỉ khi nào như bây giờ, họ mới có cơ hội sửa sai."

 

"Lão thái thái, nếu hai huynh đệ họ vẫn không thể sửa đổi thì sao? Nô tỳ thấy Đại gia lười biếng quá, chẳng có vẻ gì sẽ chịu khổ. Văn Nhị gia có chút gan dạ, hôm nay cũng chịu đi vay tiền, vẫn còn quá ngây thơ."

 

"Họ sửa hay không là chuyện của họ, không ảnh hưởng đến việc chúng ta ăn thịt. Nào, ăn thêm cái cánh gà nữa đi."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...