Lão Thái Thái 'Phát [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Ta là Lão Thái Thái của Hầu phủ, cả đời lao tâm khổ tứ vất vả lo toan, mà con cháu trong phủ chẳng đứa nào nghe lời.

 

Đến lúc tuổi già, cả nhà lại chịu kết cục bị tru di. 

 

Sống lại một đời, ta sẽ ăn chơi hưởng lạc, sạch gia sản, tiêu diệt tất cả các ngươi!

 

1

 

“Thẩm Lão Thái Thái, Thái hậu nương nương đã có lệnh, nể mặt người mà để cho nữ quyến trong phủ giữ lại chút thể diện.”

 

Tổng quản Cẩm y vệ Giang Hoài đích thân đưa một chén rượu độc, đôi mắt đen lạnh lùng như ngọc hiếm khi hiện lên vài phần thương cảm.

 

“Lên đường sớm đi, đừng khó cho bổn quan.”

 

Ta run rẩy đưa tay nhận lấy chén rượu, đôi mắt mờ đục quét một vòng khắp gian phòng, nước mắt già nua không kìm mà tuôn rơi.

 

Bao nhiêu năm nay, ta vất vả khổ cực, tâm tư lao lực cả đời, không ngờ lại phải rơi vào kết cục này. Thôi thì, con cái là nợ, kiếp trước thiếu nợ các ngươi, kiếp này ta trả hết rồi.

 

“Bà nội, bà nội cứu con với ——”

 

“Mẫu thân, con không muốn chết, người hãy đi cầu xin Thái hậu lần nữa đi!”

 

Tiếng khóc của con cháu vang vọng khắp trời đất, ta nhắm mắt lại, uống cạn chén rượu độc.

 

Ta tên là Thẩm Văn Quân, mười bảy tuổi gả vào Hầu phủ, nửa đời trước coi như thuận buồm xuôi gió.

 

Cho đến khi con trai duy nhất của ta - Thẩm Đào, tự ý hủy bỏ hôn sự mà ta đã định sẵn, quỳ trước mặt ta, muốn cưới người khác.

 

Ta vốn đã định cho nó cưới tiểu thư của Lễ bộ Thị lang, người mà Thẩm Đào chọn lại là Hàn Khả Tâm, thứ nữ của tiểu thiếp nhà họ Hàn.

 

Ta cực lực phản đối, Thẩm Đào lấy cái c.h.ế.t ra dọa, cả nhà náo loạn đến gà bay chó sủa. Cho đến hai tháng sau, Hàn Khả Tâm bụng to, quỳ trước cửa nhà ta.

 

Ta buộc phải nhận lời hôn sự này, đưa Hàn Khả Tâm vào Hầu phủ, con dâu ta, từ đó chuốc lấy hàng loạt tai họa về sau.

 

Nếu có thể sống lại một lần nữa, ta nghĩ, thà cắt đứt quan hệ với Thẩm Đào, cũng không để Hàn Khả Tâm bước vào cửa.

 

“Lão Thái Thái, tỉnh dậy mau, Đại gia và Nhị gia lại đánh nhau rồi.”

 

Có nha hoàn bên tai thúc giục, ta mơ màng mở mắt, lên tấm màn vàng nhạt trên đầu, ngơ ngẩn hồi lâu mới phản ứng lại .

 

Tin tốt là, ta đã sống lại.

 

Tin xấu là, ta sống lại vào hai năm trước khi phủ bị diệt.

 

Hai đứa cháu trai và một cháu trong phủ, do Hàn Khả Tâm dạy dỗ, đứa nào cũng hư hỏng. Ta dù có muốn cũng không thể ngăn cản tai họa mà chúng sẽ ra.

 

2

 

Nha hoàn dìu ta ra sân, thấy Đại tôn tử Thẩm Trạch Minh và Nhị tôn tử Thẩm Trạch Văn đang túm tụm đánh nhau, đ.ấ.m đá túi bụi, trận đấu rất náo nhiệt.

 

Thẩm Trạch Minh: “Còn gì huynh đệ ruột thịt, chỉ vì năm nghìn lượng bạc mà ngươi dám thủ với ta!”

 

Thẩm Trạch Văn: “Xì, huynh đệ thì phải tính sòng phẳng, ngươi nợ bạc đã hai năm rồi, hôm nay mà không trả thì đừng hòng yên với ta!”

 

Hàn Khả Tâm đứng bên cạnh sốt ruột lau nước mắt, hai tay vung vẫy:

 

“Đừng đánh nữa, hai con đừng đánh nữa mà!”

 

Ba người mỗi người một việc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ta.

 

Ta hiểu rất rõ, đây là bọn chúng diễn cho ta xem.

 

Nếu là trước đây, thấy huynh đệ bất hòa, mười phần ta sẽ răn dạy chúng một trận, khuyên giải hết lời, sau đó lại tự mình bỏ tiền ra giải quyết món nợ.

 

Từ nhỏ đến lớn đều là như , Hàn Khả Tâm oán hận ta, dạy con cái cũng không gần gũi với ta. Nhưng dù sao ta cũng là bà nội, không thể cháu mình đi vào đường sai, cho nên mỗi khi chúng có việc, ta đều không nhịn mà phải quản.

 

Kết quả thường là, ta bỏ tiền, tốn sức, cháu thì không biết ơn, lấy tiền rồi thì sau lưng lại mắng ta là lão thái bà giả dối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...