9
Lâm Lộ thấy tôi không trả lời tin nhắn, lại gửi thêm vài tin khác:
【Cậu và chồng không cãi nhau chứ?】
【Tối nay có muốn đi uống rượu không?】
【Đã nghĩ ra cách xử lý truyền thông chưa?】
【Người ta đang đoán, nếu cậu và chồng ly hôn, cậu có thể chia bao nhiêu tài sản.】
【Hai người sẽ không ly hôn chứ?】
Bị những tin nhắn liên tục phiền, tôi không kiên nhẫn trả lời:
【Không ly hôn, đang dỗ...】
Phó Cảnh Thần liếc qua tin nhắn, mỉm :
“Chắc chắn em đang dỗ chứ?”
Tôi đưa quả đào trên bánh kem cho :
“Dỗ ăn trà chiều không tính sao? Còn phải dỗ thế nào nữa?”
"Tính, rất ngọt." Anh cúi đầu ăn tiếp.
Tôi chợt nhớ đến buổi tiệc từ thiện tuần sau, nhắc nhở:
“Buổi tiệc từ thiện, em sẽ mặc váy hở vai.”
Anh hơi ngẩn ra, ngay lập tức hiểu ý:
“Ừ, sẽ cho người vận chuyển những mẫu váy hở vai mới nhất về để em chọn.”
Sau buổi trà chiều.
Những tin tức nóng đã biến mất không dấu vết.
Toàn mạng không còn một bức ảnh hay video nào liên quan.
Công chúng còn chưa kịp bàn tán thì dư luận đã bị dập tắt.
Tôi vừa thoa son, vừa cảm thán:
“Không có gì là tiền không giải quyết . Cảm ơn chồng.”
Phó Cảnh Thần lau vết son dính trên môi :
“Không có gì là trà chiều không giải quyết . Lần sau vợ còn đến uống trà với chứ?”
Tôi đỏ mặt đáp:
“Ừ.”
Chẳng mấy chốc đã đến ngày buổi tiệc từ thiện.
Tôi mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp màu xanh nước biển, thiết kế mới nhất.
Mỗi bước đi, đuôi váy như làn sóng gợn nước, tựa nàng tiên cá bước ra từ biển cả.
Phó Cảnh Thần diện một bộ vest cao cấp, nhan sắc và dáng dấp của , dù đặt giữa các ngôi sao nam nổi bật, cũng thuộc hàng xuất sắc.
Chúng tôi khoác tay nhau tham dự buổi tiệc từ thiện, xóa tan tin đồn bất hòa.
Buổi tiệc chưa chính thức bắt đầu, Phó Cảnh Thần gặp một số đối tác ăn.
Nhân lúc bận rộn, tôi đi tới phòng tranh, thưởng thức một số tác phẩm đấu giá tối nay.
Lâm Lộ bước tới, đưa tôi một ly rượu vang:
“Vân Khê, sao giờ cậu mới đến? À đúng rồi, tôi vừa gặp Cố Tự Hoài, ấy có việc gấp muốn bàn với cậu. Anh ấy bảo cậu đến phòng hóa trang của ấy.”
Tôi cầm ly rượu, khẽ lắc:
“Phòng hóa trang của ấy ở đâu?”
Lâm Lộ chỉ về phía cuối hành lang, chạm ly với tôi:
“Ở phòng cuối cùng của hành lang. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu đi nhanh rồi quay lại nhé.”
"Ừ." Tôi giả vờ nhấp một ngụm rượu, rồi quay người bước đi.
Đến phòng cuối hành lang, tôi gõ cửa:
“Cố Tự Hoài, ở đó không?”
Giọng vang lên từ bên trong:
“Có.”
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng hóa trang chỉ có một mình Cố Tự Hoài.
Anh ngửa đầu dựa trên ghế, trông có vẻ khó chịu.
Tôi bước tới hỏi:
“Cố Tự Hoài, không khỏe à?”
"Hình như bị sốt." Anh cố kìm nén cảm giác nóng rực trong ánh mắt, “Vân Khê, sao em biết phòng hóa trang của ở đây?”
Tôi hỏi lại:
“Không phải bảo tôi đến sao?”
“Ai với em ?”
Lời vừa dứt, cửa phòng hóa trang bị người bên ngoài khóa trái.
Chúng tôi nhau, lập tức hiểu ra mình bị gài bẫy.
Tôi đi mở cửa, dù thế nào cũng không mở .
“Là thân của em, Lâm Lộ à? Tôi vừa gặp ta ngoài kia, còn uống một ly rượu ta đưa...”
Cố Tự Hoài chằm chằm vào ly rượu trong tay tôi:
“Ly rượu này, cũng là ta đưa cho em? Em uống chưa?”
Bạn thấy sao?