3
Tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Phó Cảnh Thần đang rót rượu vang.
Ngẩng đầu thấy tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Anh đưa cho tôi một ly rượu, chạm ly với tôi.
Khi thưởng thức rượu vang, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Tôi khẽ nhấp một ngụm rượu vang, không để lộ cảm gì.
Trong ánh mắt thoáng qua một tia lửa, như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Chỉ một cái , tôi đã ấy bùng cháy.
Khi vừa uống cạn ly rượu, ấy lập tức bế tôi lên, hướng về phòng ngủ.
Đúng lúc trời sắp đánh sấm, đất sắp nổ lửa, thì…
Điện thoại của ấy vang lên, hỏng bầu không khí đầy mê hoặc.
Anh ấy nhíu mày, bế tôi quay lại ghế sofa.
Chậc, đến cả lúc nghe điện thoại cũng không muốn đặt tôi xuống.
Nếu ba năm qua ấy sống ở nhà, e rằng chẳng kiêng kỵ nổi chút nào.
Anh ấy ngồi xuống sofa, bắt máy, giọng lộ vẻ khó chịu:
“Có chuyện gì to tát ?”
Đầu dây bên kia, thư ký rụt rè:
“Phó tổng, hợp đồng 200 triệu với nhà họ Vương đã sẵn sàng để ký, cần ngài xác nhận lại chi tiết.”
“Giờ tôi không rảnh, để mai...”
Chưa kịp để ấy hết câu, tôi nháy mắt ra hiệu:
“Chồng à, công việc quan trọng, cứ lo trước đi.”
Anh ấy tôi, ánh mắt trở nên sâu thẳm:
“Chắc chứ?”
"Ừ, coi như giúp em kiếm tiền tiêu vặt." Tôi khẽ gật đầu, ra hiệu ấy nhận lời thư ký.
Phó Cảnh Thần có vẻ không vui.
Nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời tôi.
Anh ấy bế tôi về giường, đặt tôi xuống, hôn lên trán tôi một cách kiềm chế:
“Đợi nhé, xử lý xong việc sẽ quay lại nhanh thôi.”
"Ừm ừm." Tôi gật đầu.
Dù rằng Phó Cảnh Thần thật sự khiến người khác muốn "ăn sạch", không kiếm tiền thì đúng là đi ngược lại đạo lý trời đất.
200 triệu đối với ấy không là gì với người bình thường thì là cả một đời không chạm tới nổi.
Anh ấy kiếm thêm một chút, tôi tiêu xài càng thoải mái.
Dù sao thì chuyện phòng the lúc nào chẳng có thể bù lại.
Phó Cảnh Thần vừa rời đi, tôi đã nhận cuộc gọi từ thân Lâm Lộ.
Lâm Lộ: “Tối nay sao im ắng thế? Ra ngoài uống rượu đi, gặp nhau ở chỗ cũ. Tiện thể đẩy WeChat của chàng đẹp trai ở phòng gym cho tớ.”
Tôi: “Chồng tớ về rồi. Nói ra cậu chắc không tin, chàng đẹp trai cậu bảo tớ quen ở phòng gym hôm nay, chính là chồng tớ.”
Lâm Lộ bật :
“Phụt! Không thể nào? Ngay cả chồng mình mà cậu cũng không nhận ra? Buồn chết mất. Thế giờ ấy đang ở bên cậu à? Tớ có phiền hai người không?”
Tôi: “Anh ấy về công ty giải quyết chút việc.”
Lâm Lộ: “Hả? Việc gì mà quan trọng hơn cậu?”
Tôi: “Anh ấy cũng không muốn đi đâu, đó là hợp đồng 200 triệu. Tớ phải giục ấy đi.”
Lâm Lộ: “200 triệu à? Thế thì giục đúng rồi. Dù sao ấy kiếm tiền cũng để cậu tiêu mà.”
Tám chuyện với nhau một lúc, Lâm Lộ hỏi tôi:
“Giờ cậu ngủ không? Không ngủ thì ra ngoài quẩy đi.”
Thật sự là tôi không ngủ .
Vừa nãy mũi tên đã lên dây cung, mà vì 200 triệu mà phải kiềm chế.
Đời người ngắn ngủi, cần phải tận hưởng kịp thời.
Dù sao thì chồng tôi cũng không về nhanh thế.
Hay là, đi quẩy một chút rồi tính tiếp?
Tôi nhanh chóng cởi chiếc váy ngủ, thay một bộ đồ sexy của mấy nàng "chơi lớn", với Lâm Lộ:
“Chờ tớ, tớ đến ngay!”
Vừa bước vào quán bar quen thuộc, tôi nhận tin nhắn từ Phó Cảnh Thần:
“Em ngủ chưa? Anh cần khoảng hai tiếng nữa mới về đến nhà.”
Hai tiếng cơ à, đủ để tôi quẩy xong luôn rồi.
Thôi thì không với ấy là tôi đang ở bar nữa.
Tôi nhắn lại: “Chưa ngủ, em đợi nhé.”
Còn kèm theo một biểu tượng hôn môi.
Bạn thấy sao?