22
Mạnh Cảnh Thành hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ : "Du Du, bây giờ rất thiếu tiền, em có thể giúp gom góp năm mươi vạn không?
"Anh đảm bảo, một năm sau sẽ trả em."
Mặt dày thật đấy, từ ba mươi vạn nhảy thẳng lên năm mươi vạn.
Tôi còn chưa kịp phản bác thì trai đã chắn trước mặt tôi, dùng ánh mắt khinh thường hắn.
"Mạnh Cảnh Thành, bây giờ cậu sắp c.h.ế.t rồi à? Nên răng lợi kém cỏi sao?
"Là đàn ông, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trong tư thế ngẩng cao đầu, đừng để tôi coi thường cậu.
"Nếu không phải thấy cậu sắp c.h.ế.t rồi, tôi chắc chắn sẽ cho cậu nằm viện dăm ba tháng."
Mặt Mạnh Cảnh Thành lúc đỏ lúc trắng.
Ngày cưới của chúng tôi, tôi đã chuốc say ta, sau đó biểu diễn màn đập gạch ngay trước mặt ta, bảo rằng nếu ta dám bắt nạt tôi thì ta chính là cục gạch đó.
Từ đó về sau, ta hơi sợ trai tôi.
Không ngờ vì tiểu thanh mai mà dám đòi ly hôn với tôi, xem ra họ đúng là đích thực, nhất định phải khóa chặt lại.
Mạnh Cảnh Thành mắt đỏ hoe, đáng thương tôi, đó là ánh mắt mà tôi từng thích.
Tiếc là, bây giờ tôi không thích nữa.
Anh ta lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó có m.á.u tươi nhỏ giọt trên chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Màn kịch mỹ nhân ốm yếu ta diễn xuất đến mức xuất thần.
Tôi còn chưa kịp tỏ vẻ đau lòng thì trai tôi đã kéo tôi và chị dâu lùi về sau vài bước.
"Cách xa ta ra, có khi sắp c.h.ế.t thật đấy."
Mạnh Cảnh Thành tức giận đến mức ho liên tục ba tiếng: "Du Du, cần năm mươi vạn để phẫu thuật, nếu em không muốn chi tiền, em quay về không? Anh có thể sống không bao lâu nữa, những ngày tháng còn lại, chỉ muốn có em bên cạnh."
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu, cứ ở bên Mặc Chi Hạ đi! Em chúc hai người đời đời kiếp kiếp bên nhau."
Mạnh Cảnh Thành khóc, cũng không biết ta có thật lòng hối hận hay không, ta : "Du Du, chúng ta ngày mai đi thủ tục ly hôn nhé! Anh không muốn em mang tiếng góa bụa."
Sau này tôi mới biết, ta là để tiện bán nhà hơn, ta sợ tôi đòi tiền bán nhà.
Tôi và chị dâu liếc mắt nhau, cuối cùng cũng đồng ý.
Chủ yếu là sau khi kết hôn tài sản của tôi tăng lên quá nhiều, nếu bọn họ cứ dây dưa mãi thì sẽ rất phiền phức.
Mẹ chồng và em chồng đều đỏ mắt, nếu không phải Mạnh Cảnh Thành ngăn lại thì chắc chắn sẽ đánh nhau rồi.
Một tháng sau, tôi nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Mạnh Cảnh Thành gầy trơ xương.
Hóa ra, dù là người đẹp trai đến đâu thì gầy đến mức độ nào đó cũng sẽ trở nên xấu xí.
Nghe ta đã bán nhà, còn chưa kịp đi phẫu thuật thì đã bị em chồng lấy mất tiền.
Mẹ chồng tức đến ngất xỉu, trong nhà không còn bao nhiêu tiền, ngay cả bệnh viện cũng không dám đến, sức khỏe cũng sa sút.
Mặc Chi Hạ sống cùng bọn họ, bố mẹ ta không cần ta nữa, sức khỏe còn kém hơn cả Mạnh Cảnh Thành, còn phải chăm sóc hai mẹ con nhà họ Mạnh.
Ba người thật đáng thương.
Không biết ta có hối hận hay không.
Một tuần sau, chị dâu chuyển cho tôi tám mươi vạn.
Chị ấy là lấy từ em chồng, em chồng còn quá trẻ, chỉ cần hai chàng đẹp trai là dễ dàng lấy tám mươi vạn.
Chị dâu ra tay quá nhanh, tôi còn chưa kịp hành thì đã xong rồi.
Em chồng chỉ đành quay về, tối hôm đó, cả nhà c.h.ế.t sạch sẽ.
Là Mặc Chi Hạ ra tay, bỏ thuốc chuột vào canh, ngay cả ta cũng ăn luôn.
Mùa hè, chỉ cần ba ngày là đã bốc mùi hôi thối, hàng xóm mới phát hiện ra.
【Hết】
Bạn thấy sao?