20
Chưa đầy hai ngày sau, mẹ chồng đến công ty tôi, bị bảo vệ đuổi đi.
Tôi đã đoán trước bà ta sẽ đến công ty sự với tôi nên đã báo trước cho bảo vệ rồi.
Chị dâu với tôi rằng Mạnh Cảnh Thành và Mặc Chi Hạ đều rất nghiêm trọng, chức năng gan bị tổn thương nặng, rất có thể các cơ quan khác cũng sẽ suy kiệt, c.h.ế.t chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu cấp cứu kịp thời thì chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như , bệnh viện đã cầu họ cấp cứu trước, em chồng muốn tôi trả tiền, nhất quyết phải đợi tôi đến.
Tình cảm em của Mạnh Cảnh Thành chẳng phải rất tốt sao?
Không biết bây giờ cảm của họ thế nào rồi, cũng hơi tò mò đấy.
Sau khi biết chuyện, bố mẹ Mặc Chi Hạ cầu nhà họ Mạnh bồi thường, nếu không thì sẽ báo cảnh sát.
Em chồng hết tiền, đợi mẹ chồng tỉnh lại, họ kéo nhau xông vào phòng bệnh, cầu mẹ chồng bồi thường ba mươi vạn, sau này Mặc Chi Hạ sẽ giao cho họ, sống c.h.ế.t mặc bây.
Thực ra, bọn họ biết Mặc Chi Hạ sống không bao lâu nữa, điều quan trọng nhất là đòi tiền.
Mẹ chồng không có ba mươi vạn, liền muốn tôi bỏ tiền ra.
Làm sao có thể chứ, tôi đâu có ngu.
Nhà họ Mạnh đừng hòng moi một xu nào từ tôi.
Nghe tin tốt như , tôi rủ chị dâu đi ăn mừng, tiện thể mua một đống đồ xa xỉ, ai cũng có phần.
Chị dâu lập tức mua tặng tôi một chiếc đồng hồ để đáp lễ, hơn ba mươi vạn, còn đắt hơn tất cả những thứ tôi mua hôm nay cộng lại.
Có người chị dâu kiêm thân giàu có đúng là sướng thật, muốn gì nấy.
Anh trai tôi lẩm bẩm bên cạnh, chị dâu liếc xéo ấy một cái, mua tặng ấy một chiếc thắt lưng.
Ngay lập tức, ấy vui vẻ ra mặt.
Dễ dỗ dành thế đấy.
21
Chúng tôi vừa vừa trở về nhà, ở cửa gặp Mạnh Cảnh Thành ngồi trên xe lăn, mặt mày xanh xao.
Mẹ chồng và em chồng đứng sau lưng hắn.
Sắc mặt của ba người đều không tốt lắm.
"Du Du, về nhà với không, cần em.
"Chuyện của Mặc Chi Hạ chỉ là hiểu lầm, chỉ muốn biết vị trí của mình trong lòng em thôi.
"Kết quả, thua rồi.
"Nhưng không cam tâm, rõ ràng trước đây chúng ta nhau tha thiết như ."
Hiểu lầm cái gì chứ, chẳng qua là thiếu tiền, thiếu người chăm sóc thôi.
Hắn ta thật sự coi tôi là cây ATM và ô sin rồi.
Mạnh Cảnh Thành bây giờ như , chắc chắn không thể đi nữa, chỉ cần tôi quay về, gánh nặng nuôi gia đình và chữa bệnh sẽ đổ hết lên đầu tôi.
Nghĩ cũng đẹp đấy.
Tôi đâu phải không biết rõ gia đình bọn họ, giả vờ cái gì chứ.
"Không về nữa, bây giờ em sống rất tốt. Anh trai chị dâu đều cưng chiều em, mua cho em rất nhiều quà đấy."
Tôi chỉ vào chiếc Patek Philippe trên tay: "Ba mươi lăm vạn đấy, chị dâu em không hề chớp mắt đã mua tặng em rồi."
Mắt ba người đối diện đều đỏ hoe.
Bọn họ chỉ biết gia đình tôi điều kiện bình thường, chị dâu có chút tiền, có hai căn nhà ở trung tâm thành phố.
Nhưng chị dâu còn có ba căn biệt thự, hơn chục cửa hàng, hai bệnh viện thẩm mỹ, đúng là nữ cường nhân chính hiệu.
Lúc tôi kết hôn, chị ấy muốn tặng tôi một cửa hàng của hồi môn, tôi không nhận, chị ấy liền chuyển tiền nhà cho tôi hàng quý, tiền mừng tuổi dịp lễ Tết chưa bao giờ dưới một vạn, sợ tôi không có tiền tiêu.
Tôi có thể không có chồng, không có đàn ông, không thể không có chị dâu.
Bạn thấy sao?