18
Trở về nhà họ Mạnh, dưới sự chỉ huy của tôi, mọi người bắt đầu chuyển đồ.
Tất cả những thứ tôi mua đều mang đi, quần áo giày dép mua cho Mạnh Cảnh Thành thì đem cho họ hàng, những thứ họ không dùng đến thì vứt vào thùng rác ở cổng tiểu khu.
Tủ lạnh do bố mẹ mua khi tôi kết hôn, cùng với rau củ bên trong cũng mang đi.
Máy giặt, ghế sofa và giường Simmons do chị dâu mua cũng chuyển hết.
Cuối cùng, ngay cả cửa chính cũng tháo ra, ban đầu là do trai tôi mua.
Khi chúng tôi rời đi, căn nhà trống trơn.
Bà hàng xóm lắm chuyện đối diện chạy sang hỏi thăm, mẹ tôi kể lể tất cả những chuyện nhà họ Mạnh đã .
Tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa, nhà họ Mạnh sẽ nổi tiếng khắp tiểu khu.
Chúng tôi chuyển đồ về nhà cũ của tôi bằng năm chuyến xe.
Ban đầu bố mẹ không hài lòng về Mạnh Cảnh Thành, họ đã mua cho tôi một căn nhà của hồi môn, dặn tôi không cho nhà họ Mạnh biết.
Không ngờ, chưa đầy ba năm, cuộc hôn nhân đã kết thúc.
Câu nào trai tôi ra cũng là muốn tôi ở nhà riêng, hoặc là ở nhà ấy, đừng bóng đèn.
Mẹ tôi liếc xéo ấy mấy cái, ấy lập tức im re.
Chị dâu lạnh lùng trai: "Em không nỡ để Du Du ra ngoài ở một mình, lỡ có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng không kịp.
"Anh là ruột mà còn không đáng tin bằng em."
Mọi người đều gật đầu đồng , chỉ có trai tôi mặt đen sì sì.
Tôi đáng thương : "Không phải em cố muốn chuyển vào, mà là ở ngoài nguy hiểm quá, em sợ."
Mẹ tôi dùng ngón tay chọc vào đầu trai: "Nếu không phải vì em con, liệu con có thể cưới Điềm Điềm không? Hai đứa nó là thân, có thể ở chung cả đời."
Anh trai tôi ỉu xìu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chỉ muốn có thế giới riêng của hai vợ chồng thôi! Nhà ở ngay đối diện, gọi một tiếng là nghe thấy."
"Em đâu có ngủ chen vào giữa hai người, sao lại không sống chứ." Tôi ngẩng cao đầu, như lẽ đương nhiên.
Tôi và Điềm Điềm chơi với nhau từ hồi mẫu giáo, nếu không phải lo lắng chị ấy gặp phải tên khốn nạn, tôi sao lại giới thiệu chị ấy cho trai mình chứ.
19
Tối hôm sau, tôi và chị dâu đang ăn tối thịnh soạn thì mẹ chồng gọi điện đến.
Nhanh đã khỏe rồi sao?
Chắc cũng chẳng nghiêm trọng lắm!
"Trần Du Du, bị điên à? Cô thật sự muốn ly hôn?
" Tiểu Thành nhà tôi đẹp trai như , không thể nào tìm người nào tốt hơn đâu.
"Bây giờ, lập tức chuyển hết đồ đạc về đây, rồi mượn bố mẹ ba mươi vạn cho chúng tôi."
Điên rồi hả?
Ăn nấm ăn đến hỏng cả não rồi.
Mạnh Cảnh Thành hai năm nay béo lên mười cân, tám múi biến thành một múi, lên còn có nếp nhăn, từ lâu đã không còn đẹp trai như xưa nữa rồi.
"Bác , bác có ra khỏi tiểu khu bao giờ chưa, kiến thức hạn hẹp quá, còn kém hơn cả ếch ngồi đáy giếng nữa.
"À đúng rồi, cháu muốn hỏi, Mạnh Cảnh Thành c.h.ế.t chưa?
"Nếu c.h.ế.t rồi, cháu vẫn phải đến đó một chuyến."
Người ở đầu dây bên kia tức đến thở hổn hển, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại .
Haizz, chỉ vài câu đã khiến bà ta tức giận đến rồi.
Chẳng có gì thử thách cả.
"Trần Du Du, nhà tôi Tiểu Thành khỏe mạnh lắm, là đồ đàn bà bị bỏ, không ai thèm lấy đâu."
Chỉ thôi sao?
Nhịn nửa ngày trời chỉ phun ra một câu như .
"Bác , cháu là đồ đàn bà bị bỏ thì sao, bác còn là quả phụ đấy!
"Bây giờ là thời đại nào rồi, cháu muốn tìm sinh viên đại học cũng , bác có tin không?
"À đúng rồi, Mặc Chi Hạ c.h.ế.t chưa đấy!"
Người ở đầu dây bên kia im lặng.
Tôi lại tủm tỉm : "Chẳng lẽ không ai c.h.ế.t cả?
"Nhưng mà, nghe giọng bác chửi thì thấy sức khỏe bác kém hơn trước nhiều rồi."
Người ở đầu dây bên kia tức giận đến mức cúp máy luôn.
Bạn thấy sao?