Lão Chồng Và Tiểu [...] – Chương 4

Anh trai vỗ vai tôi: "Em yên tâm, cắn chết, nhà mình cũng bồi thường nổi. Hơn nữa, bây giờ em vẫn là vợ của nó, có thể viết giấy bãi nại."

Không ngờ giấy bãi nại còn có thể dùng như .

Anh trai đỉnh quá.

Chị dâu liên tục gật đầu: "Hai con có đủ không, chị còn có thể tìm thêm vài con hung dữ hơn."

Nhà họ Mạnh dám chọc tôi, đúng là chán sống rồi.

Nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến gần bệnh viện, điện thoại của em chồng lại gọi đến.

Tôi bấm nút nghe.

Trên đường đi, em chồng gọi hơn chục cuộc, tôi đều cúp máy, ta sợ tôi không đến.

"Trần Du Du, nửa tiếng đã qua, em đã báo cảnh sát rồi."

Dừng một lát, trong điện thoại vang lên giọng đàn ông xa lạ.

"Có phải Trần Du Du không? Tôi là cảnh sát Trần của phân cục Ngũ Hoa, xin hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, cảm ơn hợp tác."

Tôi ngoan ngoãn đáp: "Còn 10 phút nữa là đến."

Em chồng nhận lấy điện thoại, hung dữ : "Trần Du Du, chị bảo bố mẹ chị chuyển 30 vạn đến đây, trai em còn đang chờ tiền chữa bệnh đấy."

Thật chịu thua.

Để tôi bỏ tiền, ta thật sự không coi trai ta, mẹ ta là người thân à.

Loại này càng chữa trị sớm, tổn thương cho cơ thể càng nhẹ.

Nếu Mạnh Cảnh Thành minh oan, em ta phải chịu trách nhiệm chính.

Còn muốn tôi chuyển 30 vạn, ta sao dám ra miệng .

Không phải cứ báo cảnh sát là có thể muốn gì thì .

"Em đang tống tiền, chị có thể kiện em đấy, rảnh rỗi thì đọc sách nhiều vào, xem ít phim "Tổng tài bá đạo tôi" đi."

Em chồng hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại.

Tôi và chị dâu nhau, đều lắc đầu.

Anh trai ở bên cạnh móc: "Anh đã với em rồi, tìm đối tượng thì không sao, kết hôn nhất định phải xem xét hình cả gia đình."

"Khuôn mặt có thể ăn thay cơm à?"

"Người đàn ông vừa kiếm tiền, vừa vợ, vừa đẹp trai như trên thế giới này tìm đỏ mắt cũng không ra mấy người đâu."

Tôi và chị dâu đều không để ý đến ấy, ai bảo ấy thật sự vợ chứ.

Đến bệnh viện, hai cảnh sát và em chồng đang đợi ở cổng lớn.

"Trần Du Du, chị mau đi đóng tiền, nếu trai em có mệnh hệ gì, nhà họ Mạnh chúng em nhất định sẽ không tha cho chị."

Tôi thật sự buồn c.h.ế.t mất.

Ngộ độc lâu như , sao có thể không có chuyện gì, ta muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

"Không có tiền, lương tháng của tôi 5 nghìn, đưa mẹ 3 nghìn, mỗi tuần mua hoa quả cho mấy người cũng mất mấy trăm, xe còn không đổ nổi xăng, thường xuyên phải đi xe buýt."

Muốn tiền, không có cửa, chữa cho bọn họ, tôi sẽ không bỏ ra một xu.

Muốn chữa thì chữa, c.h.ế.t càng tốt.

Em chồng trừng mắt tôi: "Chị không có, bố mẹ chị có! Đây là chồng chị, chị phải cứu."

Tôi còn chưa kịp phản bác, trai tôi đã lên tiếng.

"Cô là cái thá gì? Tiền của bố mẹ tôi, dựa vào cái gì cho mấy người dùng?"

"Không có tiền thì đừng chữa, c.h.ế.t rồi tôi mua cho bọn họ hộp tro cốt coi như việc thiện."

Anh trai tôi cao to, ngày nào cũng tập thể hình, người toàn cơ bắp.

Ai bảo chị dâu tôi thích dáng người như chứ, ấy vừa khóc vừa tập đấy.

Em chồng sợ hãi lùi lại hai bước, với cảnh sát: "Trần Du Du là người Vân Nam, ta biết nấm có độc mà không với chúng tôi, ta cố ý mưu tính mạng chúng tôi, tôi muốn kiện ta."

Nói thật, lãng phí thêm chút thời gian, để bệnh của bọn họ nặng thêm, tôi rất vui lòng.

Tôi nhún vai, vẻ mặt bất lực: "Vốn không muốn ra, tội danh này tôi thật sự không dám gánh."

"Mạnh Cảnh Thành dẫn tiểu tam về nhà, bảo tôi hỏi bố mẹ 30 vạn để ly hôn, tôi căn bản không có tâm trạng xem bọn họ ăn nấm gì."

"Nấm này ở đâu ra, tôi không biết. Lúc đó chưa hai câu, tôi đã rời khỏi nhà, mấy người có thể xem camera khu nhà."

Hai cảnh sát nhau, nghiêm túc với em chồng: "Còn bằng chứng nào khác không? Nếu không có bằng chứng, không thể tùy tiện vu khống người khác.

"An toàn tính mạng mới là quan trọng nhất, bây giờ mấy người nên gom tiền đóng viện phí chữa bệnh."

Tôi không có tiền, người đàn ông ngoại đáng đời phải nhận kết cục này.

Em chồng đỏ bừng mặt, ta bắt đầu mắng cả tổ tông tôi.

Anh trai trừng mắt ta, nếu không có cảnh sát ở đó, đã sớm ra tay rồi.

Tôi tát ta một cái: "Mẹ không dạy dỗ , tôi giúp dạy, không cần cảm ơn."

Em chồng che mặt cảnh sát: "Á... ta đánh tôi, bây giờ em có thể kiện ta rồi chứ!"

Hai cảnh sát mặt không cảm .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...