Chị dâu nhướng mày, khóe miệng không nhịn .
Anh trai giơ ngón tay cái lên, có vẻ tâm trạng cũng không tệ.
Tôi thở dài, giả vờ buồn bã : "Xin lỗi, tôi đến đó cần một chút thời gian, xin hỏi có mấy người bị ngộ độc ?"
"Chồng tôi ngoại dẫn con giáp thứ 13 về nhà, còn đuổi tôi ra khỏi cửa, tôi muốn biết Mặc Chi Hạ có bị ngộ độc không? Còn cứu không?"
Nếu có thể, tất cả cùng over game không.
Người bên kia sững người một chút.
"Cô này ăn nhiều nhất, nếu không cấp cứu kịp thời, có thể dẫn đến suy gan."
Vậy thì tốt, chỉ sợ bọn họ chỉ ăn ít một chút lại cấp cứu kịp thời thôi.
Tôi tủm tỉm tiếp tục hỏi: "Người đàn ông kia thì sao? Nghiêm trọng không?"
"Anh ta cũng ăn nhiều, xin đến bệnh viện càng sớm càng tốt."
Sao có thể càng sớm càng tốt , chẳng lẽ tôi còn phải chạy đến đó đóng viện phí cho bọn họ?
Đóng viện phí cho tiểu tam?
Tôi đâu phải bị bệnh?
Sao có thể thiện lương như .
Nếu Mạnh Cảnh Thành trực tiếp rõ với tôi, tôi sẽ hào phóng tác thành cho bọn họ.
Nhưng ta dẫn tiểu thanh mai về nhà, còn muốn 30 vạn mới chịu ly hôn, thật quá đáng, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi à?
Tôi u ám đáp: "Nghiêm trọng à, thì chỉ có thể từ bỏ điều trị thôi."
Dù sao tôi cũng không thể đến đó ký tên cho bọn họ.
Cúp điện thoại chưa bao lâu, em chồng lại gọi điện cho tôi.
Không cần nghĩ cũng biết ta sẽ gì.
Tôi trực tiếp cúp máy.
Xem ra, ta ăn ít hơn.
Rõ ràng em chồng có thể ký tên, lại cứ nhất quyết muốn tôi đến.
Rõ ràng là muốn gọi tôi đến đóng viện phí.
Nghĩ hay thật đấy.
Không lâu sau, điện thoại của Mạnh Cảnh Thành gọi đến.
Hơi tò mò, tôi bấm nút nghe.
"Chị dâu, chị mau đến bệnh viện đi! Anh trai em nguy kịch lắm, miệng cứ lẩm bẩm tên chị. Em sợ lắm, chị đến nhanh lên không?"
Hóa ra là em chồng dùng điện thoại của Mạnh Cảnh Thành gọi.
Tôi còn tưởng ta khỏe rồi, giật cả mình.
"Đừng sợ, chị dâu của em tên là Mặc Chi Hạ, trai em với chị thì có quan hệ gì?"
"Chị đến đó gì? Chẳng lẽ còn muốn chị, một người ngoài, đóng tiền?"
"Em người đi!"
Người bên kia sững người một chút, đáng thương : "Chị dâu, trai chỉ muốn biết chị có quan tâm ấy không, thực ra, hôm nay chỉ là một màn kịch, bọn họ không có quan hệ gì cả.
"Chị có biết sau khi chị đi, trai em đau khổ đến mức nào không?"
Lừa ai đấy!
Ánh mắt có thể kéo thành tơ rồi, có vấn đề hay không tôi còn không ra sao?
Tôi tủm tỉm : "Đau khổ đến mức ăn hết một bát nấm à? Chị còn tưởng sẽ ăn đến mức bất tỉnh nhân sự cơ."
Để tôi móc tiền, ta dối không chớp mắt.
Chi phí y tế hiện tại còn ổn, chủ yếu là bọn họ bị bệnh, Mạnh Cảnh Thành không thể đi , chi phí sinh hoạt của gia đình, chi phí điều trị sau này đều muốn tôi chi trả.
Em chồng không phải muốn tôi quay về, mà là muốn tôi trâu ngựa cho nhà họ Mạnh.
"Trần Du Du, chị có thể có chút đồng cảm không, dù sao chị cũng là vợ của trai em, bây giờ chị vẫn là người nhà họ Mạnh.
"Chị không đến, em sẽ báo cảnh sát, em sẽ kiện chị tội g.i.ế.c người thân.
"Chị rõ ràng biết nấm có độc tại sao không với chúng em?
"Chúng em bị ngộ độc, đều là lỗi của chị, chị bỏ ra một ít tiền thì sao?
"Cho chị nửa tiếng, nếu không thấy chị, em sẽ thật sự báo cảnh sát."
Bộ mặt thật lộ ra nhanh .
Ôi chao, tôi sợ c.h.ế.t khiếp.
Dù sao cũng không phải tôi tự tay hái nấm.
Mạnh Cảnh Thành dẫn con giáp thứ 13 về nhà, tôi không vui bỏ đi, rất bình thường có không.
Trong nhà lại không có camera, tôi không thấy, không?
Không có chứng cứ, ai cũng không gì tôi.
Tôi không hề sợ hãi.
Cúp điện thoại, chị dâu đang tư vấn luật sư, trai hình trong nhóm chat gia đình, một đám họ hàng hưởng ứng.
Bố mẹ tôi đã lái xe từ quê lên, tiện thể mang theo hai con ch.ó Golden Retriever nuôi 5 năm.
"Ngoan ngoãn đừng sợ, bố hơn một tiếng nữa sẽ đến."
Con không sợ, chưa bao giờ sợ hãi, bởi vì phía sau con có một đám người thân bè.
Bạn thấy sao?