4
Mẹ chồng bắt đầu lải nhải.
"Tiền của là của A Thành, mấy món quà này là của chúng tôi."
"Lần đầu tiên Hạ Hạ đến, chắc chắn là mua để tặng con bé rồi."
Chao ôi, hóa ra bọn họ không biết xấu hổ đến mức này.
Tôi lạnh lùng mẹ chồng: "Bà tiếng người đấy à? Đừng ép tôi báo cảnh sát, để mọi người đến xem nhà họ Mạnh các người ghê tởm đến mức nào."
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào bếp.
"Tiểu nhân bần tiện, đáng đời chẳng ai thèm , vẫn là Hạ Hạ xứng với con trai tôi."
"Trần Du Du, muốn ly hôn phải không?"
"Chỉ cần đưa cho chúng tôi ba mươi vạn, ngày mai có thể đến cục dân chính ly hôn ngay."
Hóa ra là đang chờ tôi ở đây.
Tôi đã bảo mà, sao Mạnh Cảnh Thành lại nỡ để đích thực của mình không danh không phận đi theo ta.
Ba mươi vạn tôi có thể dễ dàng bỏ ra, tôi đâu có ngu?
"Không thể nào, các người còn phải đưa cho tôi ba mươi vạn tiền bồi thường tinh thần, nếu không, tôi không ly hôn đâu."
Làm loạn thôi mà, ai lại không biết chứ.
Mẹ chồng tức đến đỏ mặt, vừa rửa nấm vừa mắng tôi.
Tôi không trả lời bà ta, vì tôi thấy nấm mũ tử thần trong tay bà ta, kịch độc, cũng may là có cả một chậu to.
Tôi còn đang phân vân có nên nhắc nhở hay không, dù sao cũng chỉ là ngoại thôi, tội chưa đáng chết.
Mẹ chồng tỏ vẻ khinh thường: "Nhìn cái gì mà , đây là tôi đích thân hái về tiệc đón Hạ Hạ, không có phần của ."
5
Mạnh Cảnh Thành học đại học ở Côn Minh, tốt nghiệp rồi ở lại luôn.
Mẹ chồng đến đây một năm, bố chồng mất, bà ta không muốn sống một mình ở quê.
Lúc đó bà ta năng đáng thương vô cùng, tôi thì bận rộn, không có thời gian nấu cơm, Mạnh Cảnh Thành toàn phải gọi đồ ăn ngoài, tôi nghĩ sức khỏe ta suy sụp thì phiền phức lắm, nên mới đồng ý.
Bà ta đến chưa bao lâu, em chồng thi trượt đại học cũng chạy đến đây. Nói là muốn tìm việc ở đây, một đứa học cấp ba, việc nặng nhọc không muốn , chỉ có thể ở nhà nằm dài.
Thật lòng mà , ngay cả người bản địa cũng có rất nhiều loại nấm không nhận ra, huống chi là bọn họ mới đến chưa bao lâu.
Hắc hắc, ăn đi ăn đi, tốt nhất là ăn nhiều vào.
Tôi vào phòng ngủ, lấy hết vàng của mình rồi chuồn thẳng.
Tháng nào tôi cũng mua năm hạt đậu vàng, giờ đã có hơn ba trăm hạt rồi, trị giá hơn hai mươi vạn.
Tôi đã ra khỏi cửa, Mạnh Cảnh Thành còn dựa vào cửa : "Du Du, em suy nghĩ cho kỹ đi, ba mươi vạn thôi mà, bố mẹ em có thể lo ."
Đồ thần kinh, cả nhà đều thần kinh.
Tôi quay đầu lạnh lùng ta: "Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ về với trai tôi, không đánh què chân thì tôi không mang họ Trần nữa."
Mạnh Cảnh Thành nghe đến trai tôi, sợ đến run người: "Trần Du Du, chuyện của chúng ta, em lôi trai em vào gì?"
Chuyện đưa tiền thì ta vênh mặt bảo bố mẹ tôi lo liệu.
Chuyện bị đánh thì lại không muốn tôi gọi người đến.
Tôi nhổ vào!
"Làm gì à? Cuối tuần tôi gọi hết họ hàng đến sẽ biết."
"Dám bắt nạt con nhà họ Trần, các người cứ đợi đấy mà ăn đòn."
Năm đó chị họ tôi bị nhà chồng bắt nạt, hô một tiếng trong nhóm chat, chưa đầy nửa tiếng, đã tập hợp hơn ba mươi người, đánh cho nhà chồng một trận, sau đó chồng chị ấy ngoan ngoãn nghe lời luôn.
6
Mạnh Cảnh Thành muốn kéo tôi về, tôi co chân chạy mất.
Lỡ như lát nữa bọn họ bảo tôi ăn nấm, tôi chắc chắn sẽ từ chối, liệu bọn họ có nghi ngờ, rồi không ăn nữa không?
Tôi vừa ra khỏi tòa nhà đã gọi điện cho chị dâu: "Chị dâu, gọi trai em nữa, ra ngoài uống với em một ly."
Chị dâu Điền Điềm là vợ trai tôi, tôi là người giới thiệu bọn họ quen nhau, trước khi kết hôn, tôi vẫn luôn sống cùng bọn họ, cảm không phải dạng vừa đâu.
Nhà tôi chưa bao giờ lo lắng về chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, chúng tôi đều quý chị dâu, cả nhà ngày nào cũng tranh giành chị ấy với trai tôi.
"Ở đâu? Đến ngay." Giọng vui mừng của Điền Điềm vang lên.
Tôi vội vàng báo địa chỉ, còn bảo chị ấy mua cho tôi một cái bánh crepe srian ở tiệm bánh gần khu chung cư.
Bọn họ tại chỗ, sạch sẽ hợp vệ sinh, bánh đặc biệt mềm dẻo, là loại bánh tôi thích nhất.
Lâu rồi không ăn, cũng nhớ đấy chứ.
Một tiếng sau, chúng tôi gặp nhau ở quán bar.
Anh trai tôi xách theo bánh, vẻ mặt không vui: "Trần Du Du, tốt nhất là em có chuyện quan trọng."
Được rồi, chắc chắn là lại đám chuyện tốt của hai người rồi.
Tay chị dâu đặt lên eo trai tôi, rồi vặn một cái, trai tôi vội vàng trừ: "Em , em chắc đói rồi, canh chừng người ta bánh crepe srian đấy, em mau ăn lúc còn nóng đi."
"Phim ảnh gì mà quan trọng thế? Du Du quan trọng hơn em."
Chị dâu trừng mắt ấy, tự tay mở hộp bánh, đặt trước mặt tôi.
"Du Du chắc chưa ăn tối đúng không, mau ăn đi, còn lề mề gì nữa."
Bạn thấy sao?