1
Hôm nay là một ngày vui vẻ, tôi thăng chức, lương tăng năm ngàn tệ, giờ một tháng ba vạn.
Lão chồng tôi, Mạnh Cảnh Thành, lương tháng chỉ có tám ngàn, vì giữ thể diện cho ta, tiện thể để dành dụm thêm chút tiền riêng, tôi vẫn luôn với bên ngoài là lương năm ngàn.
Hiện tại, tôi có hơn tám mươi vạn tiền tiết kiệm, cố gắng thêm hai năm nữa là có thể mua nhà rồi.
Tôi mua cho mẹ chồng một sợi dây chuyền vàng, cho lão chồng cái điện thoại iPhone đời mới nhất, cho em chồng một cái túi xách Chanel.
Chảy m.á.u túi rồi đây, mà ai bảo tôi đang vui vẻ cơ chứ.
Tôi xách quà về nhà, vừa mở cửa đã thấy lão chồng đang ôm một người phụ nữ.
Tôi xuống mấy cái túi trên tay.
Thôi, bọn họ không xứng.
Nụ trên mặt mẹ chồng tắt ngấm, bà ta khẽ ho một tiếng: "Trần Du Du, hôm nay không tăng ca à? Sao không báo trước một tiếng?"
"Lương năm ngàn, ngày nào cũng tăng ca, chẳng biết xin thêm chút tiền thêm."
"Hạ Hạ và Tiểu Thành lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cảm của họ phải thông cảm chứ!"
Tôi thông cảm cái nỗi gì, ngẩng đầu Mạnh Cảnh Thành: "Ý là gì? Anh muốn ly hôn với tôi?"
Tên đàn ông lắc đầu, kiên quyết không ly hôn, còn bảo tôi ngoan ngoãn sống với ta.
Mẹ chồng hề hề phụ họa: "Chuyện cỏn con thế này mà đã đòi ly hôn? Cô rộng lượng một chút đi, đàn ông nào chẳng ba vợ bốn nàng hầu."
Tôi biết, bọn họ luyến tiếc ba ngàn tệ tiền sinh hoạt phí tôi đưa hàng tháng.
Mạnh Cảnh Thành không nuôi nổi cả cái nhà này đâu.
Buồn c.h.ế.t mất, ở với ta, tôi còn phải nuôi cả tiểu thanh mai của ta nữa chứ.
2
Tôi chớp chớp mắt: "Mẹ, lát nữa con sẽ đưa mẹ xuống cho bác Trương ở dưới nhà, bác ấy nhớ mẹ lắm rồi đấy."
"Tuy bác ấy có hơi vũ phu, mẹ có thể vợ nhỏ, giúp dì Trương chia sẻ chút gánh nặng mà!"
Mặt mẹ chồng đen xì lại.
Mạnh Cảnh Thành nhíu mày: "Du Du, em sao ? Hôm đó, không phải đã hỏi em rồi sao? Em không phải đã đồng ý rồi sao? Giờ em lại có ý gì đây?"
Tôi đồng ý cái gì cơ?
À, đột nhiên nhớ ra rồi, một tuần trước, Mạnh Cảnh Thành xem một video, về việc sau khi kết hôn, nếu gặp đích thực thì sẽ lựa chọn thế nào.
Lúc đó tôi trả lời là: "Nhất định phải cho em biết, em sẽ tác thành cho hai người."
Tác thành của tôi là ly hôn, ai cũng có quyền tự do kết hôn.
Tác thành của ta là dắt về nhà, sống chung một nhà.
Phì, nghĩ hay thật đấy.
"Mạnh Cảnh Thành, có bị bệnh không , một tháng tám ngàn tệ mà còn muốn ôm hết tả hữu?"
Tôi đây ba vạn còn chưa nghĩ đến chuyện bao nuôi trai trẻ nhé.
Mà chứ, sau này có thể suy nghĩ lại cũng đấy.
Em trai thơm tho mềm mại, hơn hẳn Mạnh Cảnh Thành.
"Trần Du Du, chúng tôi là đích thực, em căn bản không hiểu, bởi vì em chưa từng , cũng chỉ có mới chịu lấy em."
"Yên tâm, chỉ cần em mỗi tháng đưa ra năm ngàn, nhất định sẽ không ly hôn với em."
Trời đất ơi, hạt châu trên bàn tính b.ắ.n hết vào mặt tôi rồi.
3
Tôi tủm tỉm tiểu thanh mai: "Cô nghĩ sao? Muốn tiếp tục tiểu tam, hay là đường đường chính chính đăng ký kết hôn?"
Mặc Chi Hạ trông nhỏ nhắn xinh xắn, cũng đấy chứ, thật sự không cần thiết phải dây dưa với một tên cặn bã.
Mạnh Cảnh Thành ôm ta vào lòng, hung hăng trừng mắt tôi: "Trần Du Du, loại người như thật ghê tởm, thứ mình không có thì muốn hoại."
Điểm này thì ta hiểu tôi rồi đấy.
Mẹ chồng ra vẻ chính trực: "Không , Hạ Hạ tốt như , tôi không cho phép hoại cảm của bọn họ."
Trời đất, bọn họ có quên mất người đăng ký kết hôn với Mạnh Cảnh Thành là tôi không ?
Em chồng dụi mắt, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng: "Phá hoại cảm gì cơ?"
Cô ta mấy cái túi tôi xách trên tay, ánh mắt lóe lên: "Chị dâu, đây là mua cho em à?"
Tôi , muốn chiếm tiện nghi cũng thôi, không đứng về phía tôi mà còn muốn chiếm tiện nghi, thì hơi bị quá đáng rồi đấy.
"Không phải, đây là mua cho chị dâu của tôi, ấy mới xứng."
Em chồng bực bội khó chịu, vẻ mặt chán ghét: "Với cái lương năm ngàn của chị, là biết đồ nhái rồi, em chẳng thèm."
May mà trước đây tôi ít tặng quà, giá cả cũng không đắt đỏ lắm.
Tôi thích mua đồ ăn, mọi người cùng ăn, không bị thiệt thòi.
"Ừ ừ ừ, em đúng hết." Dù sao cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho bọn họ.
Bạn thấy sao?