Lăng Vân – Chương 9

"Không phải trời cao có mắt, mà là tỷ tỷ chưa bao giờ từ bỏ ta.  

 

"Nhưng con không biết mình lại quan trọng với tỷ ấy như ."  

 

Ta bóng mình phản chiếu trên mặt nước, khóe mắt dường như đỏ lên:  

 

"Con chưa từng nghĩ, ngoài cha con ra, trên đời này còn có người lo lắng cho con."  

 

"Người lo cho con không chỉ một hai người đâu."  

 

Tần ma ma vừa , vừa xoa nhẹ tinh dầu lên vai và lưng ta:  

 

"Tiểu Hầu gia vẫn không chịu về Thượng Kinh sao?"  

 

Chủ đề này thay đổi quá nhanh.  

 

"Cha con..."  

 

Ta há miệng, không biết phải sao.  

 

"Vương thúc đã mất rồi."  

 

Giọng nữ lang từ xa vọng tới, rồi ngày càng gần hơn.  

 

"Mất rồi sao?"  

 

Động tác của Tần ma ma cứng lại, khi rõ người vừa , bà lập tức dang tay chắn giữa ta và nữ lang.  

 

"Điện hạ, sao ngài lại tới đây! Tiểu Quận chúa đang tắm mà!"  

 

"Con bé tắm thì ta không vào sao?"  

 

"Con bé... ta... lễ nghĩa không cho phép."  

 

Sắc mặt Tần ma ma tái xanh, bị nghẹn đến không nên lời.  

 

"Ma ma, không sao đâu."  

 

Ta cũng đưa tay kéo vạt áo của bà:  

 

"Chúng ta thường tắm chung mà."  

 

"Cái... cái gì?"  

 

Tần ma ma như bị nghẹt thở, quay lại ta rồi lại nữ lang đang thản nhiên như không.  

 

Cuối cùng, bà hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy nữ lang ra ngoài:  

 

"Chuyện trước đây là trước đây! Giờ là giờ! Những gì trước đây, bây giờ không ! Những gì phải bây giờ, không thể vào trước đây!"  

 

Một tràng dài "trước đây" xen lẫn "bây giờ" khiến ta chóng cả mặt.  

 

Khi ta phản ứng lại , cửa phòng tắm đã bị đóng chặt kín mít.  

 

22

 

“Ma ma giận rồi sao?”  

 

Ta rụt cổ lại:  

 

“Ma ma đừng giận, tỷ tỷ là vì muốn tốt cho con thôi. Con tiểu ăn mày mấy năm trời, người đầy bụi bặm kết thành từng lớp, ai cũng ghét bỏ, chỉ có tỷ tỷ không ghét, còn giúp con kỳ cọ. Tỷ tỷ là người tốt.”  

 

Ma ma ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt đầy kinh ngạc:  

 

“Sao lại thành ra như … Tiểu Hầu gia hồ đồ quá.”  

 

Sắc mặt bà trở nên khó coi, như nhớ lại điều gì, bà thở dài một hơi, tiếp tục nhẹ nhàng thoa dầu thơm lên lưng ta.  

 

“Tiểu Quận chúa, đừng trách Tiểu Hầu gia… cha con. Ông ấy cũng chỉ muốn bảo vệ con.  

 

“Thế gian này người người đều mang lòng dạ hiểm ác, nếu những kẻ đó biết con còn sống, e rằng cũng sẽ rơi vào kết cục như Tiền đại nhân.”  

 

Ta gật đầu.  

 

Tiền đại nhân chính là mẫu thân ta.  

 

Tên thật của người là Tiền Bảo Bảo. Sau khi kế nhiệm chức vụ của ngoại tổ, người gọi là Tiền đại nhân để tỏ lòng kính trọng.  

 

Những chỗ ma ma thoa dầu thơm dần dần trở nên ấm áp, lan tỏa cảm giác dễ chịu.  

 

Ngâm mình trong nước nóng quả là cách thư giãn tuyệt vời nhất.  

 

Sau khi đơn giản vắt khô tóc, ta leo lên giường ngủ một mạch.  

 

Giấc ngủ này kéo dài tận hai ngày.  

 

Nữ lang không gọi ta dậy, chỉ bảo người giữ nồi cháo trắng ấm trên bếp, đợi ta tỉnh dậy rồi mang đến.  

 

Cháo trắng thơm ngậy, đã khác hẳn những thứ ta từng ăn trước đây.  

 

Ta ăn liền hai bát, mãi mới tiếc nuối đặt muỗng xuống.  

 

Tần ma ma và tiểu nha đầu chuẩn bị sẵn một bộ áo bông đính kim khóa ngọc chạm, có thêm quả cầu lông mềm mại, giúp ta mặc vào gọn gàng.  

 

Ta nghịch quả cầu lông, ló đầu ra ngoài:  

 

“Tỷ tỷ không cùng đi với ta sao?”  

 

Tần ma ma bận cài trâm lên tóc ta, đáp qua loa:  

 

“Điện hạ từ sáng sớm đã vào cung vấn an, lát nữa mới về .”  

 

“Ồ.”  

 

Ta mân mê quả cầu lông, trong lòng có chút lo lắng:  

 

“Con nghe người ta , trong cung nhiều quy tắc lắm, con chẳng biết gì cả. Có phải sẽ khiến người ta chê không?”  

 

“Sao lại có chuyện đó chứ.”  

 

Tần ma ma cuối cùng cũng tìm vị trí ưng ý, cài trâm lên tóc ta.  

 

“Tiểu Quận chúa chính là quy tắc của Đại Càn chúng ta. Ngoài người trong Hoàng gia cần kính cẩn, những người khác đều phải nhường con.”  

 

“Vậy sao tỷ tỷ không nhường con?”  

 

“Bởi vì… bởi vì nàng không tính là người.”  

 

23

 

Vừa dứt lời, nữ lang đã bước vào phòng.  

 

Hôm nay nàng ăn vận càng rực rỡ, chói mắt hơn mọi ngày.  

 

Bộ hồ cừu đỏ rực như lửa trên người nàng khiến người khác khó lòng rời mắt.  

 

“Thích không?”  

 

Nàng nhướng mày hỏi:  

 

“Tặng cho ngươi đấy. Lát nữa bảo bọn nha hoàn mang đi cắt may lại một chút, mùa đông mặc là vừa vặn.”  

 

Ta vội vàng lắc đầu:  

 

“Ta thích ngắm tỷ tỷ mặc hơn, đẹp lắm.”  

 

Tần ma ma thở dài, muốn gì đó cuối cùng lại nuốt lời vào.  

 

Nữ lang thì ngược lại, dường như rất hài lòng. Nàng vỗ nhẹ lên má ta, tháo từ trên người xuống một tấm thẻ bài rồi buộc vào eo ta:  

 

“Nếu có ai dám bắt nạt ngươi, cứ cầm thẻ bài này mà ném. Ném c.h.ế.t xem như hắn gặp may, không c.h.ế.t thì đã có ta đây lo.”  

 

“Vâng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...