Lăng Vân – Chương 5

12

 

Nữ lang , thực sự tự mình buộc một sợi dây quanh eo rồi theo ta vào phòng tắm.  

 

Ban đầu, ta còn cảm thấy không quen, sau nghĩ nàng cũng không thấy, bèn mặc kệ, thả lỏng bản thân.  

 

"Cổ cũng cần kỳ kỹ... Cả cánh tay nữa! Mông! Tỷ tỷ, m.ô.n.g của ta cũng bẩn..."  

 

Mặt nữ nhân trong hơi nước đỏ bừng đến lạ.  

 

Khi ta càng ngày càng đà lấn tới, lực tay của nàng cũng mạnh dần.  

 

Cho đến khi ta kéo tay nàng về phía trước, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, ném phăng chiếc khăn.  

 

"Đủ rồi đấy! Mau lên bờ thay y phục!"  

 

"Dạ."  

 

Ta đáp lời, mặt vẫn còn vẻ tiếc nuối.  

 

Thật là đáng tiếc.  

 

Ta nhớ Hoa Đại thẩm khi tắm cho con , cũng nhẹ nhàng vừa mắng vừa kỳ cọ như thế.  

 

Khi đó, con bé còn chưa biết đi, hai chân đạp loạn nước b.ắ.n tung tóe.  

 

Ta còn chưa kịp đạp nước, nữ lang đã tức giận rồi.  

 

Cũng phải thôi, vừa mới quen biết nàng, ta đã hơi quá.  

 

Nhưng ta thật sự rất muốn cảm nhận một chút thương của mẫu thân. Chỉ cần có cơ hội, ta lại vô thức bắt chước theo.  

 

Như không tốt, phải sửa.  

 

Vừa ghi nhớ điều này, ta vừa bước ra khỏi thùng tắm.  

 

13

 

Nữ lang chuẩn bị cho ta một bộ y phục rất đẹp, ta không biết mặc.  

 

Sau khi cố gắng chỉnh sửa qua loa, ta đành phải đi tìm nàng nhờ giúp đỡ.  

 

Nữ lang đang ngồi bên cửa sổ, nhàn nhã thưởng trà.  

 

Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa, phủ lên gương mặt nàng một tầng hồng hào ấm áp, càng nổi bật vẻ kiều tuyệt sắc.  

 

"Tỷ..."  

 

Ta không kiềm , khẽ gọi.  

 

Nàng nghe thấy, lập tức quay đầu, ngay sau đó, ngụm trà trong miệng phun sạch ra ngoài.  

 

"Khụ, khụ khụ... Ngươi gì mà y phục không mặc chỉnh tề đã chạy ra đây rồi!"  

 

Vừa , nàng vừa vội vàng quay đi, không ta nữa.  

 

Ta nghiêng đầu vô tội, : "Quá phức tạp, ta không biết mặc. Tỷ giúp ta không?"  

 

"Ta... khụ khụ... giúp?" Nàng ho khan dữ dội hơn.  

 

Ta hơi chột dạ.  

 

Dẫu sao, nữ lang này cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể công việc của hạ nhân chứ.  

 

Nghĩ , ta chủ : "Hoặc là tìm cho ta một người biết mặc y phục cũng , vừa nãy bên chỗ xe ngựa..."  

 

"Không !"  

 

Giọng nàng lớn hẳn lên, ngắt lời ta.  

 

Nàng quay đầu liếc ta một cái, lại nhanh chóng quay đi, ra ngoài cửa sổ.  

 

Đến khi ta hắt xì một cái, nàng mới run rẩy cầm lấy dải lụa bỏ lại bên cạnh, buộc lại che mắt.  

 

"Qua đây."  

 

Giọng nàng khàn đi, mang theo chút bất lực: "Tiểu nương, chẳng chút ý thức giữ gìn danh tiết của mình."  

 

Ta xuống cánh tay trắng trẻo vừa mới kỳ sạch sẽ, thắc mắc. Đây mà không phải thanh khiết sao?  

 

Khoan đã, ta nhớ Hoa Đại thẩm từng bảo, dung mạo của ta như tiên tử giáng trần, đến cả nữ nhân còn ghen tị.  

 

Lẽ nào nữ lang này cũng ?  

 

Nhưng nàng cũng xinh đẹp cơ mà.  

 

Lợi dụng việc nàng không thấy, ta quan sát nàng từ đầu đến chân một lượt.  

 

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trước n.g.ự.c nàng, ta bỗng tỉnh ngộ.  

 

Hóa ra là vì chuyện này!  

 

Mặc dù ta vẫn chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ, tỷ tỷ này lớn hơn ta nhiều như thế, mà cũng chẳng khá hơn.  

 

Chắc chắn đây là nỗi đau trong lòng nàng!  

 

Ta còn có cơ hội để lớn lên, nàng như thế này, e rằng đã định hình rồi.  

 

Nghĩ , ta ưỡn thẳng lưng, hào phóng :  

 

"Không sao đâu, tỷ tỷ. Sau này đợi ta lớn, tùy tỷ sờ thoải mái, đừng buồn phiền nữa."  

 

Tay nữ nhân khựng lại, rồi cơn ho long trời lở đất bùng phát từ cổ họng nàng.  

 

"Câm miệng! Nếu ngươi còn nhảm nhí nữa, ta sẽ cắt suất ăn của Hoa gia xuống còn mỗi ngày một bữa."  

 

Ta lập tức bịt miệng, tỏ ý mình sẽ ngoan ngoãn.  

 

Hoa gia cũng thật không dễ dàng, khó khăn lắm mới vài bữa cơm no. Nếu vì ta mà mất đi, thật chẳng đáng.  

 

14

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nữ lang giúp ta vắt khô tóc, chấm một chút phấn hồng lên má, rồi cho người mang đến một chiếc gương Tây Dương.  

 

Chiếc gương này rõ nét hơn hẳn so với gương đồng.  

 

Ta ngẩn ngơ hình ảnh của mình trong gương, một lần nữa bị vẻ ngoài ấy cho ngây người.  

 

"Không sai , thật sự giống Vương thẩm như đúc."  

 

Gương phản chiếu cả khuôn mặt của nữ lang.  

 

Nàng từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, giọng pha chút hoài niệm:  

 

"Nhưng ngươi còn đẹp hơn nàng... Cẩu Đản à, nếu ngươi trở về Thượng Kinh, chỉ cần đứng yên đó, dù chẳng gì cả, cũng sẽ khiến bầu trời Thượng Kinh đổi thay."  

 

Ta đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, tò mò hỏi: "Là vì mẹ ta sao?"  

 

"Không chỉ ."  

 

Nữ lang rút một cây trâm từ trên tóc mình, giúp ta búi lên một phần tóc.  

 

"Cẩu Đản, ngươi có chín phần giống Vương thẩm, một phần giống Vương thúc... Nhưng chỉ riêng phần của Vương thúc đã đủ khuấy cả dòng nước Thượng Kinh rồi."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...