Lăng Vân – Chương 23

"Hứa Lăng, ngươi điên rồi! Ngươi hoàn toàn điên rồi! Không , tuyệt đối không ! Ngươi không thể thế với Đại Càn.  

 

"Người trong thiên hạ sẽ không phục!"  

 

"Không, bọn họ sẽ phục."  

 

Phụ thân ngoắc tay với ta:  

 

"Cẩu Đản, lấy đồ ra cho con ch.ó này xem."  

 

"Ồ."  

 

Ta vui vẻ rút mảnh sắt trên đầu xuống:  

 

"Đây là Hổ Phù."  

 

Rồi híp mắt, lấy dùi đồng từ trong áo ra:  

 

"Đây là tiểu ấn của thương hộ."  

 

"Có binh, có tiền, lại có phụ thân ta, ai dám không phục?"  

 

Ta mỉm bổ sung:  

 

"Ai không phục, ta sẽ chém."  

 

Hoàng đế co người lại, ánh mắt quét qua xung quanh, khi thấy nữ lang, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ:  

 

"Ái nhi, cứu Trẫm! Trẫm nguyện ý nhường ngôi cho con!"  

 

Nữ lang quay lưng, như không thấy:  

 

"Ai muốn ngôi vị đó chứ."  

 

"Ngọc tỷ chỉ có Trẫm biết ở đâu. Không có ngọc tỷ, các ngươi chỉ là nghịch thần tặc tử! Ngươi không phải rất tiểu nha đầu này sao? Ngươi nỡ để nàng bị vấy bẩn thanh danh ư?"  

 

"Ta đã Nữ Đế, còn để ý thanh danh?" Ta không thể tin Hoàng đế, bật :  

 

"Ngươi lấy cái đầu nào để nghĩ thế? Dùng cái này uy h.i.ế.p tỷ tỷ ta?"  

 

"Tỷ tỷ?"  

 

Hoàng đế lặp lại, rồi điên cuồng:  

 

"Cái gì mà tỷ tỷ, rõ ràng hắn là con trai ta! Ha ha ha, ngươi không nghĩ rằng hắn là nam nhân sao? Hắn chỉ là một kẻ biến thái thích mặc nữ trang thôi!"  

 

Lời vừa dứt, nữ lang – không, Nhị Hoàng tử Bùi Cửu Nguyên lập tức xoay người, cướp lấy thanh kiếm trên tay phụ thân, muốn đ.â.m c.h.ế.t Hoàng đế.  

 

Nhưng thất bại.  

 

Phụ thân đá Hoàng đế một cái, để hắn thêm chút hơi tàn.  

 

"Hồi đó hắn cứ đòi ra ngoài tìm ngươi. Ta sợ hắn hỏng đại sự của ta, nên bày một vở kịch, muốn hắn biết thế giới bên ngoài hiểm ác thế nào.  

 

"Nhưng ai ngờ, dáng vẻ hắn quá đẹp, bị nhầm là nữ nhi, rồi bán vào thanh lâu.  

 

"Ha ha ha, đường đường là Hoàng tử, bị bán vào thanh lâu, thật là trò cho thiên hạ.  

 

"Ta cố ý chậm một chút, nghĩ rằng hắn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi. Ai ngờ, dáng hắn nhỏ nhắn, miệng lại ngọt, thế mà dụ mười mấy a hoàn bảo vệ hắn, yên ổn sống qua năm năm."  

 

"Ta không còn cách nào, chỉ đành cho người phóng hỏa, muốn chôn vùi vết nhơ này.  

 

"Nhưng không ngờ, đám kỹ nữ kia lại liều mạng cứu hắn ra, còn để hắn bình an quay về."  

 

Ánh mắt Hoàng đế mang đầy oán hận và khinh bỉ:  

 

"Nếu là ta, thà c.h.ế.t quách đi. Thanh lâu loại người nào không có, ngươi dựa vào cái gì mà sống ?"  

 

Một lần không g.i.ế.c , Bùi Cửu Nguyên liền không thủ nữa.  

 

Hoàng đế vẫn tiếp tục:  

 

"Ta cũng là nam nhân, nam nhân có thể gì ta lại không biết sao? Hứa Lăng, nữ nhi của ngươi cưới loại người này phi, thiên hạ sẽ đồng ý sao?"  

 

Ta Bùi Cửu Nguyên, thân người hắn đứng thẳng, tay cầm kiếm đang run nhẹ:  

 

"Sau khi ngươi chết, ta sẽ tự sát, sẽ không vấy bẩn thanh danh nàng."  

 

"Nàng vẫn sẽ có… một người mới…" Giọng Bùi Cửu Nguyên run rẩy, vẫn từng chữ một:  

 

"Thứ mà ngươi sợ hãi – dòng họ Hứa, sẽ trường tồn mãi mãi, còn toàn bộ huyết mạch của ngươi sẽ bị tiêu diệt. Ngươi tự nghĩ mà xem, ai mới là kẻ đáng hơn."  

 

60

 

Hoàng đế cũng đã phát điên.

 

Đúng là con ruột, biết đ.â.m vào chỗ đau nhất.  

 

Phụ thân ngượng ngùng gãi mũi, lấy lại thanh kiếm từ tay Bùi Cửu Nguyên:  

 

"Thật xin lỗi, ta vốn định giữ hắn lại để Cẩu Đản lập uy, không ngờ hắn lại ra chuyện đó."

 

"Không sao."  

 

Bùi Cửu Nguyên nhả ra hai chữ, cúi đầu xoay người:  

 

"Đợi hắn c.h.ế.t rồi hãy với ta."  

 

Hắn không ai thêm lần nào nữa, lặng lẽ bước qua bên ta.  

 

"Khoan đã."  

 

Ta gọi hắn lại, rồi quỳ xuống trước mặt phụ thân:  

 

"Phụ thân, con muốn cưới tỷ— không, là Bùi Cửu Nguyên."  

 

Nụ trên mặt phụ thân biến mất.  

 

"Con biết mình đang gì không?"

 

"Con biết."  

 

Ta biết phụ thân cố ý phơi bày sự thật rằng Bùi Cửu Nguyên đã lừa dối ta, cũng biết ông cố để lộ qua miệng Hoàng đế, để bí mật của hắn bị tiết lộ.  

 

Phụ thân cho rằng thế nhân sẽ không chấp nhận một người như hắn, và đương nhiên nghĩ ta cũng không thể.  

 

Đợi đến khi ta nhận ra, e rằng Bùi Cửu Nguyên đã tự sát từ lâu.  

 

Mất đi người , ta ắt sẽ dồn hết tâm trí vào triều chính.  

 

Đây là bài học đầu tiên phụ thân dạy ta: "Đế vương có thể có người , không thể chỉ một người."  

 

Nhưng, ta của bây giờ không còn là ta của ngày trước.  

 

Sau khi đọc cả trăm quyển thoại bản, ta quyết tâm bóp nát mọi bi kịch từ trong trứng nước.  

 

Chỉ vì hắn không có cảm giác an toàn mà thích mặc nữ trang thôi sao? Cùng lắm thì ta mặc nam trang để trung hòa lại là .  

 

Ánh mắt phụ thân trầm xuống, giận dữ không che giấu nổi. Nhưng khi thấy gương mặt ta, ông lại như mất hết sức lực, cơn giận cũng tan biến.  

 

Không ai có thể từ chối ánh trăng sáng trong lòng mình, giống như phụ thân không bao giờ từ chối người giống hệt mẫu thân ta.  

 

Đây là một mưu kế mà tỷ tỷ đã dạy ta.  

 

Ta học rất giỏi.  

 

"Tùy con ."  

 

Phụ thân lùi lại một bước.  

 

Ta đứng dậy, lao về phía người đang đứng ở cửa:  

 

"Tỷ tỷ, ta đến đây!"  

 

Nữ lang quay lại đón lấy ta, trên mặt không có chút nào là thất vọng:  

 

"Làm tốt lắm, Cẩu Đản."  

 

*

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...