Lăng Vân – Chương 21

Nhưng binh lính lại không cướp hay g.i.ế.c chóc, ngược lại vô cùng trật tự, không giống quân xâm lược chút nào.

Nếu kỹ, trong số đó có không ít người thạo phương ngữ của Đại Càn.

Người dân ở Thượng Kinh ngơ ngác cảnh tượng quen thuộc đến kỳ lạ này.

Cuối cùng, một lão giả vỗ đùi, kêu lên:

"Chẳng phải đây chính là đội thân binh của Tiểu Hầu gia năm xưa sao!"

Chẳng trách những người phái đi đều không trở lại.

Chẳng trách Đại Nguyệt không tốn binh đao mà vẫn chiếm nhiều thành trì.

Tiểu Hầu gia từng là ánh trăng sáng trên cao trong lòng người Đại Càn.

Ai có thể thờ ơ trước ánh trăng sáng tưởng đã tắt mà nay sáng lại?

Ít nhất, những người từng phái đi chắc chắn không thể ngơ.

 

57

 

Khi gặp lại phụ thân, ông đang giẫm chân lên hoàng đế, tay cầm kiếm kề sát cổ thái hậu.  

 

Nghe thấy tiếng có người bước vào, ông còn quay đầu mỉm chào ta:  

 

"Con , đến rồi à?"  

 

Chẳng chút xa lạ, như thể chúng ta vẫn còn ở Thanh Khê trấn, và ông chỉ vừa rời nhà đi mua một vò rượu.  

 

"Phụ thân."  

 

Ta khẽ gọi một tiếng, rồi bước đến bên cạnh nữ lang.  

 

Từ ngày nàng tạo phản, nàng không chịu gặp ta nữa.  

 

Nàng, cũng như phụ thân, không muốn những sự nhơ bẩn ấy vấy bẩn lên người ta.  

 

Nhưng ta không đồng ý.  

 

Ta mạnh dạn nắm lấy tay nàng, đặt vào tay mình:  

 

"Tỷ tỷ."  

 

"Chậc."  

 

Phụ thân không vui, quay mặt sang chỗ khác. Thanh kiếm trong tay ông để lại một vết rạch trên cổ thái hậu.  

 

"Chúng bay, cháu chắt cả lũ, cùng con ta, giờ đều ở đây. Hôm nay chúng ta sẽ giải quyết ân oán, cho rõ ràng tất cả!"  

 

Phụ thân vừa vừa quay sang thái hậu:  

 

"Ta không hiểu, Vạn An c.h.ế.t dưới tay người Đại Uyển, chính ta đã tiêu diệt Đại Uyển, mang xác nàng ấy trở về. Vì sao ngươi lại đổ hết thù hận lên đầu ta—chỉ vì ta không cưới nàng?"  

 

"Phải!"  

 

Thái hậu yếu ớt, gần như không thể thốt thành lời, ánh mắt vẫn ác độc dán chặt vào ta:  

 

"Nếu năm đó ngươi chịu đính ước với Vạn An, nó sao phải gả sang Đại Uyển? Là ngươi tan nát lòng nó!"  

 

"Khi đó ta mới tám tuổi! Tám tuổi! Vạn An công chúa còn chưa gặp ta một lần, sao có thể vì ta mà đau lòng? Nếu nàng thật sự lòng với ta khi chưa hề quen biết, chỉ có thể nàng c.h.ế.t là đáng, là một kẻ biến thái."  

 

"Ngươi không sỉ nhục Vạn An của ta!"  

 

Thái hậu quát lớn, không màng đến m.á.u đang chảy trên cổ.  

 

"Tất cả là lỗi của ngươi!"  

 

"Lỗi của ta? Ngươi lấy tư cách gì mà trách ta?"  

 

Phụ thân lạnh:  

 

"Năm đó, Vạn An công chúa rõ ràng là tự mình xin đi hòa thân. Ngươi hiểu 'tự mình xin' nghĩa là gì không?  

 

"Đại Càn khi ấy yếu thế, nếu nàng không đi hòa thân, kỵ binh Đại Uyển sẽ giẫm nát đất Đại Càn.  

 

"Vạn An công chúa biết rõ, đến đó nàng sẽ chỉ là trò , là thứ mua vui, nàng vẫn chấp nhận đi. Ngươi có biết vì sao không?  

 

"Vì nàng muốn dùng thân mình cứu lấy muôn dân, giành lấy vài năm yên bình cho Đại Càn.  

 

"Nàng đã . Công lao của nàng sẽ khắc vào sử sách, truyền mãi muôn đời. Tượng nàng, dựng ở mọi trấn nhỏ biên cương. Đó là lý tưởng, là khát vọng của nàng, dù nàng chỉ mới mười hai tuổi.  

 

"Ngươi không chỉ xem nhẹ con mình, mà còn hạ thấp tín niệm thiêng liêng gắn liền với danh hiệu công chúa."  

 

"Không, không, ngươi dối!"  

 

Thái hậu ngây dại lắc đầu, hai tay nắm chặt lưỡi kiếm, ánh mắt như muốn nuốt chửng ta:  

 

"Đó đều là suy đoán của ngươi! Vạn An muốn ở lại bên ta, ngươi đang dối... Ha ha ha... Ngươi muốn ta cảm thấy tội lỗi? Không bao giờ! Không thể nào!"  

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta có cảm giác có điều gì đó không ổn.  

 

58

 

Mọi chuyện dường như không đơn giản như .  

 

Nếu như lời Thái hậu là thật, bà ta đáng lý phải căm hận phụ thân ta.  

 

Phụ thân đứng trước mặt bà, đáng ra bà phải hận đến mức muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông – chứ không phải cứ chằm chằm vào ta.  

 

Ta rất giống mẫu thân.  

 

Nhưng mẫu thân đã gì đắc tội với Thái hậu?  

 

Chỉ vì bà gả cho phụ thân sao?  

 

Điểm khác biệt giữa phụ thân và mẫu thân là gì, khiến Thái hậu g.i.ế.c mẫu thân mà lại không đến phụ thân?  

 

Không, không đúng.  

 

Không phải xem họ khác biệt thế nào, mà phải xem họ có điểm chung gì.  

 

Điểm chung đó chính là – Tiền đại nhân!  

 

Chức quan trên người mẫu thân.  

 

Dù chỉ là danh nghĩa, không có ấn quan, với số ngân lượng ngày càng gia tăng trong quốc khố, mẫu thân và một quan viên thực sự cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.  

 

Đây cũng là lý do khiến thiên hạ phản đối hai người ở bên nhau.  

 

Càng suy nghĩ, ta càng cảm thấy kinh hãi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...