Lăng Vân – Chương 2

Sắc mặt Hoa Đại thẩm lập tức tái mét.  

 

Chỉ vài giây sau, bà quay người chạy vào trong, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:  

 

"Đương gia! Đương gia! Xảy ra chuyện rồi!"  

 

04

 

Ta không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết bộ dạng mình lúc ấy trông đáng sợ đến thế nào.  

 

Trong khoảng thời gian đó, dường như có rất nhiều người kéo ta, níu ta, cũng có rất nhiều người chuyện với ta.  

 

Chưa bao giờ ta thấy nhiều người đến , và cũng chưa từng có nhiều người chuyện với ta như thế.  

 

"Chỉ mới mười sáu tuổi thôi, đáng thương thật."  

 

"Trước kia ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dù sao còn có cha bên cạnh. Giờ thì... haiz!"  

 

"Ta chứ, chắc chắn con nhóc này khắc người thân, chúng ta phải tránh xa một chút."  

 

Ta đứng lặng trước cửa, như một con ch.ó lạc không nhà, ngơ ngác miệng những người ấy mở ra khép lại.  

 

Cho đến khi một vòng tay ôm chặt lấy ta.  

 

Hoa Đại thẩm siết chặt ta vào lòng, hướng về phía đám người đang xúm lại xem náo nhiệt mà lớn tiếng quát:  

 

"Một lũ không có lương tâm! Cha của Cẩu Đản uống rượu mà c.h.ế.t thì liên quan gì đến con bé? Mẹ của nó chẳng qua là mệnh khổ, sinh con thì mất mạng, thế mà cũng đổ lên đầu con nít là khắc người thân sao?  

 

"Đứa trẻ này mệnh đã đủ khổ rồi, các người còn những lời lạnh lùng độc địa như thế, còn đáng người nữa hay không?  

 

"Ta cho các người biết, cha của Cẩu Đản từng cứu mạng nhà ta. Từ nay về sau, Cẩu Đản chính là con cái nhà ta. Ai dám một lời không hay về con ta, đừng trách bà đây cầm d.a.o c.h.é.m kẻ đó!"  

 

Giọng của Hoa Đại thẩm vang to, mạnh mẽ, lại không hiểu sao khiến ta thấy yên lòng hơn bao giờ hết.  

 

05

 

Ta đưa về nhà Hoa Đại thẩm.  

 

Hoa Đại thúc và tiểu nương nhà bà ấy đều vui vẻ chào đón ta.  

 

Nhưng ta không muốn ở lại.  

 

Hoa Đại thẩm là người tốt, ta không muốn khắc bà.  

 

Sau đám tang trắng xóa trời đất, ta lén lút trở về ngôi nhà của mình.  

 

Không có gì ăn, ta liền đến từng nhà trong thôn xin cơm.  

 

Không có áo mặc, ta cứ lấy quần áo của cha, từng lớp từng lớp quấn lên người, như thể ông vẫn còn đây.  

 

Hoa Đại thẩm bất lực ta, hễ thấy ta là rơi nước mắt.  

 

Ta sợ bà khóc. Nếu bà khóc, ta sẽ theo bà về nhà ăn bữa tối.  

 

Đợi bà không khóc nữa, ta lại lén lút trở về nhà mình.  

 

Ta hy vọng Hoa Đại thẩm sống lâu trăm tuổi, nên không dám thân cận với bà.  

 

Lời người trong thôn, ta ghi nhớ thật kỹ, ngày ngày loanh quanh trốn tránh bà.  

 

Ta cũng nhớ lời của cha: phải ăn no, phải mặc ấm, phải cố gắng sống thật tốt.  

 

Nhưng cha chưa từng dạy ta rằng, khi bệnh rồi, phải thế nào để sống tiếp.  

 

06

 

Lúc đầu, ta cũng không biết mình đã ngã bệnh.  

 

Chỉ cảm thấy cơ thể vừa nóng lại vừa lạnh.  

 

Hai cảm giác trái ngược đan xen trong người.  

 

Ta dựa theo bản năng, gõ cửa nhà Hoa Đại thẩm, chỉ kịp gọi một tiếng, rồi ngã gục xuống đất.  

 

Khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau.  

 

Hoa Đại thẩm với ánh mắt phức tạp ngồi bên cạnh ta.  

 

“Tiểu Cẩu Đản à, trước giờ con cũng chẳng con sinh ra lại xinh đẹp như .”  

 

Ta nghiêng đầu, ngờ vực: “Con sao?”  

 

Ta cúi xuống mình, lớp bùn đất và bụi bặm trên tay, trên người đã kỳ cọ sạch sẽ, lộ ra làn da trắng trẻo nhợt nhạt.  

 

Điều này là cha không cho phép.  

 

Hoa Đại thẩm mang tới một chiếc gương đồng, đặt trước mặt ta.  

 

Trong gương là một thiếu nữ, dù gầy gò vẫn khó giấu nhan sắc tuyệt trần.  

 

Ta vào gương, nhíu mày, lè lưỡi, mặt quỷ.  

 

Tiên tử trong gương cũng theo y hệt.  

 

“Đây là con sao?”  

 

Ta Hoa Đại thẩm với vẻ không dám tin: “Con thật sự đẹp đến thế này?”  

 

Hoa Đại thẩm ở bên cạnh thở dài:  

 

“Trước kia ta vẫn thắc mắc, tại sao cha con trong tay có tiền, lại để con ngày ngày bẩn thỉu như ... Với khuôn mặt này, ở nơi này, sao mà giữ an toàn chứ?  

 

“Nhưng giờ con, ta đã hiểu tại sao cha con không chịu tục huyền*. Có mẹ con là ngọc quý trước đó, ở cái nơi nhỏ bé này, ai mà so bì chứ?”  

 

(*) Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.

 

Hoa Đại thẩm lại bắt đầu lải nhải.  

 

Nhưng lần này, ta không ngắt lời bà.  

 

Chỉ lần này thôi, để ta tham luyến chút cảm giác như có mẹ .  

 

Sau ngày hôm nay, ta vẫn phải trở về Cẩu Đản.  

 

Hoa Đại thẩm cũng như .  

 

Ăn mặc như kẻ ăn mày tuy bẩn thỉu một chút, sẽ không ra quá nhiều phiền phức.  

 

Đợi đến khi lớn hơn một chút, tìm một gia đình tốt mà gả vào.  

 

Không ra khỏi cửa chính, chẳng bước qua cửa sau, sống yên ổn một đời là .  

 

Ta không hiểu tất cả những điều đó nghĩa là gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu theo lời Hoa Đại thẩm.  

 

Hoa Đại thẩm là người tốt, lời người tốt , nhất định phải nghe.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...